CHƯƠNG I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã lên qua đầu, trong chợ người đã nhiều dần , tiểu thương hét to, phụ nữ mua đồ ăn,trong quán trà tốp năm tốp ba ngồi túm tụm, trời mùa hè mới sáng sớm đã oi bức, mọi người uống ngụm nước thật to, tiểu thương không kịp lau mồ hôi. Đây là cảnh ở huyện Chỉ Thủy vào sáng sớm. Nhưng ở trong một gian phòng của hậu viện huyện nha lại là một cảnh tượng khác.

" Tiểu thư không được đâu, người trốn ra ngoài bị lão gia phát hiện sẽ lại mắng nô tỳ đó" Một cô nương mắc quần áo nha hoàn sốt ruột nói.

Một nữ tử đang bận rộn thay quần áo thì không kiên nhẫn phất tay " Thúy nhi, giờ ta sẽ ra ngoài, em, hoặc là theo ta hoặc là ở lại, nhanh lên ta buồn muốn chết rồi" Vừa nói vừa nhanh chóng đổi quần áo, động tác không giống với tiểu thư khuê các thường làm, vừa nói nàng vừa ảo não mình không phải nam nhi, nếu là nam nhi ra ngoài cũng không phải che che giấu giấu như vậy. Nàng là nhị nữ nhi của huyện lệnh huyện Chỉ Thủy, Tô Vũ Tình, huyện lệnh Tô Chính người cũng như tên rất liêm chính, không muốn cấu kết với các quan viên, cũng không muốn kéo bè kéo phái, nen dù thân tài hoa hơn người nhưng vẫn chỉ là huyện lệnh của một huyện nhỏ, cả đời ông chỉ cưới một người vợ, vợ ông mất sớm, không có con trai, chỉ có hai con gái, con gái lớn Tô Vũ Mạch và một đứa tinh quái Tô Vũ Tình. Tô Chính đối với hai con đều là yêu thương nhưng vẫn nghiêm khắc. Tô Vũ Mạch dưới sự dạy bảo của ông trở thành tài nữ  trong khu vực trăm dặm huyện Chỉ Thủy, thanh danh lan đến mấy huyện bên cạnh. Mà Tô Vũ Tình... không muốn nhắc đến.

" Nếu còn không thay, ta đi trước." Tô Vũ Tình mặc một bộ xiêm y bằng vải thô, tết hai bím tóc vắt trước ngực, hai mắt to tròn chuyển động liên tục. Tuy không biết lần này thiểu thư ra ngoài gây họa gì, nhưng nghĩ đến lão gia, tiểu Thúy quyết định đi với tiểu thư vẫn hơn.

" Tiểu thư, em thay quần áo, người nhất định phải chờ em." tiểu nha đầu cầm quần áo trên bàn đi thay. Tô Vũ Tình phủi phủi tay " Biết rồi."

lại chui lỗ chó trong hậu viện, Thúy nhi lớn lên từ nhỏ với tiểu thư, sau khi phát hiện lỗ chó này , nàng không biết mình và tiểu thư đã chui qua bao nhiêu lần.

Vỗ bụi trên y phục, Tô Vũ Tình nhéo nhéo mặt Thúy nhi cười gian" Đừng nhíu mày, đến, cười với gia một cái."  Dưới sự trêu trọc của Tô Vũ Tình Thúy nhi phì cười   Khuôn mặt nhăn như mướp đắng cũng rạng rỡ hơn.

" Vậy mới ngoan, đi thôi đến quán trà xem hôm nay tiên sinh thuyết thư kể chuyện gì?" Tô Vũ Tình bước  một bước thật lớn không giống như tiểu thư khuê các nên có, Thúy nhĩ bất đắc dĩ chạy theo.

Hôm nay mặc dù có chút buồn chán nhưng quán trà vẫn rất đông người, hôm nay tiên sinh thuyết thư nói về chuyện  tiểu thư Tướng phủ bở trốn cùng thư sinh mặt trắng.

Thúy nhi chớp mắt, nước mắt suýt rơi xuống " Tiểu thư, tiểu thư Tướng phủ kia thật đáng thương, vì tên thư sinh kia trả giá nhiều như vậy, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, chờ khi thư sinh kia công thành danh toại lại bỏ rơi nàng." Thúy nhi nói xong liền cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

" Ta nói a. nàng ta như vậy là xứng đáng, không biết nhìn người, thư sinh mặt trắng có cái gì tốt, một quyền đã ngã, hừ" vẻ mặt Tô Vũ Tình hèn mọn, đứa ngốc mới cảm thồn cho tiểu thư Tướng phủ.

" Tiểu thư, tâm địa người thật đen tối."

Tô Vũ Tình giơ tay ngăn cản " Ta đen tối, ta lên lầu uống rượu, hôm nay tiên sinh thuyết thư thật là, không nói về chuyện đánh nhau, lại đi nói chuyện về tình yêu." Tô Vũ Tình đứng dậy đi lên lầu.

"Tiểu thư đợi em với." Thúy nhi còn chưa khống chế tốt cảm xúc, đã  vội vàng chạy theoTô Vũ Tình.

" Tiểu nhị, một bình nữ nhi hồng, một mân trà cao." Vừa ngồi xuống Tô Vũ Tình đã lớn tiếng gọi tiểu nhị.

" Cô nương, xác định là nữ nhi hồng? Rượu này có chút mạnh." Tiểu nhị hồ nghi nhìn Tô Vũ Tình.

Tô Vũ Tình chống nạnh " Ngươi khing thường ta, tửu lượng của ta phải bằng mười lần chỗ này."

" Được, cô nương xin chờ một chút." Nhìn bề ngoài có vẻ là một cô nương ôn nhu, không ngờ lại dũng cảm như vậy.

" Tiểu thư hay là uống trà đi, nếu lão gia..."

Tô Vũ Tình vỗ bàn " Khó khi nào mới có thể đi ra ngoài " câu nói của Thúy nhi bị chặn lại.

Hai ba ngày nay mới được ra ngoài, vẫn là không nên làm tiểu thư mất hứng.

" Tiểu thư, người nói, tiểu thư Tướng phủ nhìn như thế nào?"

Tô Vũ Tình nhíu mày nhìn chằm chằm Thúy nhi, Thúy nhi cảm thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình như con dao nhỏ chậm rãi rạch từng chỗ trên người mình.

" A, Thúy nhi nhà ta phát xuân?" Tô Vũ Tình trêu đùa.

Thúy nhi mặt mướp đắng " Tiểu thư ." Hai chữ phát xuân này cũng không thể tùy tiện nói giữa ban ngày ban mặt như thế.

" Cô nương, rượu và trà cao đã lên"

" Được rồi, để đó đi."

Tô Vũ Tình rót một ly nữ nhi hồng " Vẫn là nữ nhi hồng tốt, còn ngon hơn rượu của phụ thân" Một ngụm hết một ly, còn vươn lưỡi ra liếm, không có chút hình tượng nào, Thúy nhi cảm thấy xấu mặt thay tiểu thư.


Ăn nửa mâm trà cao, Tô Vũ Tình nhìn Thúy nhi, nói " Tiểu thư của ngươi a, nhất định sẽ gả cho đại tướng quân uy vũ, cái loại thư sinh chỉ biết lý luận suông ta đây mới không cần" Tô Vũ Tình vừa nói xong liền nghe thấy tiếng phun nước trà, cô nhìn theo thấy bàn phía sau là hai nam tử tuấn tú, một người mặc tử y, mặt dài nhỏ, môi hồng răng trắng, trước mặt hắn toàn là nước trà, liền biết tiếng phun kia là của hắn, người còn lại mặc hắc y, mặt mày anh tuấn, dáng người thon thả, cả người tỏa ra hơi thở người lạ đừng tới gần.

Vừa nhìn trong lòng Tô Vũ Tình đã có nhận định, nam tử mặc hắc y kia là người ta thích hơn gã mặc tử y, nàng híp mắt đánh giá nam tử mặc y, nhưng lại nói chuyện với nam tử mặc tử y " Vị huynh đài, lời ta nói có gì không đúng sao."

Nam tử mặc tử y nở nụ cười xinh đẹp, nhưng trong mắt Tô Vũ Tình lại là nụ cười ghê tởm " Lời vừa rồi của cô nương không phải không đúng, mà là có chút khác người thường?"

Lời này lập tức gây chú ý với Tô Vũ Tình nhưng cô vẫn không quên nhìn hắc y nam tử " Không biết tại sao huynh đài lại nói là không giống người thường?"

" Nga?" cả khuôn mặt của Tử y nam tử như muốn nói lên một điều " Sao cô nương biết, thư sinh văn nhược không dùng được?"

Tính khí của Tô Vũ Tình lại nổi lên, đem ghế dựa ngồi xuống, nói với hai người phía sau " Từ xưa đến nay ngươi có thấy tên thư sinh văn nhược nào ra chiến trường không, hay toàn là binh lính anh dũng đấu tranh, và đại tướng quân uy phong lẫm lẫm"

ý cười trong mắt Tử y nam tử càng đậm " Đại tướng quân thời xưa ta không biết nhiều lắm, nhưng đại tướng quân thời nay thì biết, đó chính là đại tướng quân dũng mãnh của triều ta."

Tô Vũ Tình tỏ vẻ đồng ý mười phần " Đại tướng quân dũng mãnh ai mà không biết, tuổi trẻ mà có thể đánh thắng rất nhiều trận, vô cùng uy vũ, lập gia đình phải gả cho người này."

Ngồi bên cạnh Tử y nam tử, Hắc y nam tử liếc mắt nhìn Tô Vũ Tình.

Tử y nam tử hứng trí bừng bừng " Cô nương muốn gả cho đại tướng quân dũng mãnh?"

Tô Vũ Tình nói thật cao hứng quên luôn thân phận nữ nhhi của mình, bắt chéo chân, tay vắt lên thành ghế.

" Đương nhiên, nam tử uy vũ như vậy chính là bàn đồ ăn của ta." Thúy nhi ở một bên thời dài, cấp cho cô nương nhà mình ánh mắt xem thường.

Tử y nam tử vừa uống nước, suýt chút lại phun ra, cật lực duy trì hình tượng, nhìn hắc y nam tử với ánh mắt đầy ý vị thâm trường, sau đó nói với Tô Vũ Tình " Ta thật chờ mong đại tướng quân trở thành bàn đồ ăn của cô nương." Nói xong bên môi không tự giác cong lên . " Huynh đài...." Tô Vũ Tình nói với hắc y nam tử. Hắc y nam tử không để ý đến nàng, trong long Tô Vũ Tình lại vui sướng, nam tử lãnh khốc như vậy, vừa nhìn đã biết là người tập võ, nhưng mục tiêu của nàng là đại tướng quân uy danh thiên hạ, tạm thời tha cho người này.

" Trên bàn còn có nữ nhi hồng và trà cao, tặng lại cho các ngươi, cô nương ta còn phải đi nơi đầy hoa tươi nghe Khúc nhi." Thúy nhi gấp gáp, nơi đầy hoa tươi nhưng lại là kỹ viện a, nhưng Tỗ Vũ Tình đã rời khỏi.

Tử y nam tử rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười thành tiếng, lúc này hắc y nam tử lên tiếng : " Lại bộ...." còn chư nói xong tử y nam tử đã bắt đầu caaud xin tha thứ : " Đừng đừng, ta mới được một chút tiêu diêu tự tại, đừng chỉnh ta có được không."

Tử y nam tử cầm nữ nhi hồng uống một ngụm rồi hạ xuống " Nữ nhi hồng thật dễ uống" Uống xong còn cười hắc hắc hai tiếng, hắc y nam tử ném ánh mắt như dao sang, tử y nam tử mới thôi trêu đùa.

" Bạch Dục Huyền, lo lắng chính sự đi."

" Vâng, vâng, ta là đợi đại tướng quân dũng mãnh ngài sai phái."

Hắc y nam tử uống một ngụm trà: " Đi Tô phủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro