CHƯƠNG II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Vũ Tình quen đường quen lối đi thẳng vào hậu viện của thanh lâu, túm một nha hoàn mặc quần áo xanh hỏi " Mẫu đơn tỷ có ở trên lầu không?" Nha hoàn này mới đến không biết Tô Vũ Tình, thấy một cô nương ngang ngạnh, dám xông vào hậu viện, liền quát lớn với Tô Vũ Tình, nhìn cô ta nhỏ con nhưng giọng lại tỷ lệ nghịch với hình dáng " Dã nha đầu, ở đâu đến đây, hậu viện là nơi ngươi có thể tùy tiện ra vào sao" Tiếng quát làm Tô Vũ Tình phải bưng kín hai tai, thường ngày phụ thân đã nói lớn tiếng nhưng chưa là gì so với nha đầu này, giống như muốn chọc thủng lỗ tai vậy, hơn nữa nàng ta dám gọi nàng là dã nha đầu.

Tô Vũ Tình lập tức cầm hai tai của nha hoàn này, xoay 360 độ, làm nha hoàn phải kêu to nhưng vẫn không quên lớn tiếng mắng Tô Vũ Tình. Thúy nhi ở bên cạnh không dám hé răng, tiểu nhà hoàn này thật dã man, có thể làm tiểu thư nhà nàng liều mạng như vậy.

" Dừng tay!" Tô Vũ Tình nghe tiếng nhìn lại thì thấy một cô nương mặc xiêm y hồng nhạt, mặt mày thanh tú, là Thủy Liên tỷ, gặp được người quen, Tô Vũ Tình liền buông tay cười hì hì với Thủy Liên " Thủy Liên tỷ, người đến thật đúng lúc" Thủy Liên chưa để ý đến nàng, mà quát tiểu nha hoàn, đem nàng ta đuổi đi.

Tô Vũ Tình ôm ngực nhìn Thủy Liên " Thủy Liên tỷ hai ba câu đã đuổi tiểu nha hoàn kia đi rồi, đỡ mất công muội phải động thủ" Thủy Liên vò loạn tóc nàng " Muội nha, không sửa cái tính đó đi, ta xem về sau sao muội lập gia đình" Tô Vũ Tình không phục, vỗ mạnh lên vai Thủy Liên: " Tính cách muội làm sao, như muội đó là thật tình, mới không như người khác dối trá" Thủy Liên xoa bả vai " Được, được, đừng có ba hoa với tỷ, cũng không thể nhẹ tay một chút."

Thấy Thủy Liên thật sự bị đau, Tô Vũ Tình ngượng ngùng, trịnh trọng đảm bảo " Lần sau muội nhất định sẽ chú ý, nhẹ tay một chút" Vừa dứt lời liền nhận được cái trừng mắt của Thủy Liên " Vẫn còn có lần sau!"

" Thủy Liên tỷ tốt của muội, trước không nói đến việc này, thời gian có hạn, Mẫu Đơn tỷ có trên lầu không a?"

Thủy Liên vừa nghe vội vàng kéo Tô Vũ Tình lại, mặt mày nghiêm túc. " Trong phòng Mẫu Đơn tỷ đang có khách quý, không thể quấy rầy" Tô Vũ Tình vừa nghe, cả người đã nổi một tầng da gà, không khống chế được nói to " Cái gì Mẫu Đơn tỷ tiếp khách, đó là chuyện gì, không được, muội nhất định phải lên."

Thủy Liên lập tức giữ chặt Tô Vũ Tình " Thật sự là khách quý, Ngô mẹ cũng phải cung kính với hắn,Mẫu Đơn tỷ không thể không tiếp hắn, muội yên tâm, ta vừa mang trà vào, thấy hắn là người nhẹ nhàng thanh lịch, sẽ không làm ra chuyện gì hoang đường đâu, không cần khẩn trương!" Vốn nói ra là muốn trấn an Tô Vũ Tình, nhưng không ngờ lại chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

" Nhẹ nhàng thanh lịch, chỉ có thể là thư sinh, những tên thư sinh mặt trắng này, bên ngoài thể hiện mình đầy lễ nghĩa liêm xỉ, nhưng kỳ thật tất cả đều là ngụy quân tử, một bụng xấu xa, Thủy Liên tỷ, muội phải lên xem" Thấy Thủy Liên không buông, Tô Vũ Tình muốn mạnh mẽ rút ra, nhưng lại thấy không tốt, tròng mắt nàng chuyển động sau đó nói " Thủy Liên tỷ, muội chỉ đứng ngoài xem, nếu có động tĩnh lớn muội sẽ xông vào, nếu không muội chỉ đứng ở ngoài phòng một lát thôi, thế nào?"

Thủy Liên vốn muốn kiên quyết không đáp ứng, nhưng lại bị biểu hiện và lời nói của Tô Vũ Tình thuyết phục nên buông tay. Tô Vũ Tình và Thúy nhi lập tức lên lầu.

" Tiểu thư, tiểu thư...."

" Suỵt.." Tô Vũ Tình để ngón trỏ trên môi Thúy nhi " Để ta nghe xem bên trong có động tĩnh gì."

Lỗ tai dán lên cửa, một hồi sau nghe thấy tiếng đàn truyền từ trong phòng ra, tiếng đàn réo rắt, vô cùng dễ nghe, nhưng vào tai Tô Vũ Tình thì nó chính là chẳng ra sao, nghe một hồi nàng đã ngáp đến mấy cái, khi sắp ngủ đến nơi thì cửa đột nhiên mở ra, Tô Vũ Tình bị hất ngã, Thúy nhi không kịp kéo nàng lại.

Tô Vũ Tình vừa bò dậy liền thấy một nam tử mặc y phục màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, bên hông đeo một khối ngọc bội, trên tay cầm chiết phiến hoa sen, điển hình của một tên thư sinh mặt trắng, Tô Vũ Tình nhìn hắn đầy hèn mọn.

"Cô nương ở ngoài cửa nghe lâu như vậy, không biết đối với cầm kỹ của Mẫu Đơn cô nương có đánh giá gì?" Tên mặt trắng thẳng tắp nhìn Tô Vũ Tình.

Tên thư sinh văn nhược này !!!

Tô Vũ Tình lập tức đứng lên, đi đến bàn ngồi xuống rót một chén trà, uống, thầm nghĩ vẫn là nữ nhi hồng uống tốt hơn.

" Cầm nghệ của Mẫu Đơn tỷ đương nhiên là tốt nhất, ta đến không phải để nghe tiếng đàn của tỷ ấy, ta đến là để xem công tử...mặt người dạ thú!" Nói xong nàng trừng tên thư sinh văn nhược một cái.

Lúc này Mẫu Đơn nở nụ cười " Vũ Tình, muội hiểu lầm, vị công tử này chỉ đến nghe đàn."

Tô Vũ Tình tiếp tục khinh thường, đánh giá nam tử kia từ đầu đến chân " Chính là thư sinh văn nhược, một bụng ý xấu, ai biết trong lòng hắn nghĩ gì."

Nam tử nhấp một ngụm trà không nói gì thêm, đứng lên " Mẫu Đơn cô nương có người đến thăm, tại hạ không tiện quấy rầy, khi nào rảnh sẽ đến bái phỏng."

Mẫu Đơn tiến lên đáp lễ " Công tử đi thong thả."

" Uy uy,ta còn chưa nói xong" Tô Vũ Tình ồn ào với bóng lưng đang rời đi.

"Tiểu thư, chúng ta phải nhanh về phủ thôi." Thúy nhi ở bên cạnh nhắc nhở.

" Muội thật là phiền quá đi, vất vả lắm mới được ra phủ một lúc, muội cứ nháo thế không chán sao, thật là, lần tới ta sẽ không mang muội theo"

" Nô tỳ..." Thúy nhi không nói được gì.

Mẫu Đơn kéo tay Tô Vũ Tình " Vũ Tình, Muội cũng không còn nhỏ nữa, vài năm trước muội đến đây chơi, ta rất hoan nghênh, nhưng hiện tại đã lớn vậy còn đến những nơi như thế này, đối với cô nương trong sạch không thích hợp" Mẫu Đơn nói đầy chua xót, nếu có thể rời khỏi đây, nàng nhất định sẽ rời đi không quay đầu lại.

Tô Vũ Tình cũng chua xót " Mẫu Đơn tỷ, sao tỷ lại nói vậy, muội muốn chuộc tỷ ra ngoài."

Mẫu Đơn cười " Sao muội có nhiều tiền như vậy được, Ngô mẹ là người nuốt tiền không nhả ra... cọp mẹ" Mẫu Đơn dùng tên mà Tô Vũ Tình đặt cho Ngô mẹ.

" Muội mới mặc kệ, muội còn muốn đến..."

Mẫu Đơn bất đắc dĩ nhìn nàng " Muội nha, tính cách tùy tiện như vậy..." Vừa nói đền đây, Tô Vũ Tình lại thấy đau đầu. vội vàng che miệng Mẫu Đơn " Không được nói đến tính cách của lão nương?"

"Được, được"

" Tiểu thư, thật sự phải về phủ, nếu không..."

" Được rồi, được rồi, trước không ầm ĩ nữa được không"

" Vũ Tình đi về trước đi, nếu phụ thân muội phát hiện, lại phạt muội quỳ bàn giặt, lúc đó chân đau, mấy ngày sau muốn đến cũng không được."

" Nga" Tô Vũ Tình nghĩ lại cũng thấy có lý, liền không nói chuyện với Mẫu Đơn nữa mà cùng Thúy nhi trở về, định chui qua lỗ chó về hương viện.

" Thúy nhi, bên đó có người không?" Ở bên ngoài, Tô Vũ Tình hỏi Thúy nhi đã chui qua lỗ chó, nhưng một lúc lâu không thấy ai trả lời.

Tô Vũ Tình không kiên nhẫn, nhanh chóng chui vào, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người y phục màu trắng, mặt mày nghiêm túc.

Tỷ tỷ, Tô Vũ Mạch.

Trong nhà, Tô Vũ Tình không sợ người phụ thân khi nổi giận sẽ đánh nàng một trận, miệng lúc nào cũng tứ thư ngũ kinh, mà sợ người đang đứng trước mặt này.

Người tỷ tỷ xinh đẹp Cầm kì thư họa thứ nào cũng tinh thông, đồng thời lại là người nhiều ý xấu nhất.

Sợ hãi lui về phía sau, đến khi đụng phải vách tường.

" Lại chạy ra ngoài chơi." Là một câu khẳng định.

Tô Vũ Tình gật đầu " Vâng" bộ dáng ngốc bẹp.

" Được rồi, mau thay quần áo đi, trong nhà có khách quý." Tô Vũ Tình đen mặt, lại là khách quý, sao có nhiều khách quý như vậy, thật là.

Tô Vũ Mạch xoay người đi mấy bước mới ném lại một câu " Khách quý là người muội đặt ra mục tiêu đời này, đại tướng quân dũng mãnh, Tống Thiên Du."

Đại tướng quân anh dũng thiện chiến, đến nhà nàng , trời ơi, nàng có thể gặp người thật.

Thúy nhi thấy tiểu thư nhà mình một lúc thì kinh ngạc, một lúc thì kinh hỉ, bây giờ lại có bộ dáng ngốc lăng, liền đẩy đẩy tiểu thư, nhắc nhở.

" Tiểu thư, nhanh về phòng thay quần áo thôi."

" Cần em nhắc sao" Tô Vũ Tình thẹn quá hóa giận, lập tức chạy về phòng, lục tung tủ quần áo " Thúy nhi, bộ váy mà phụ thân tặng ta khi sinh nhật mười tám tuổi đâu?"

Thúy nhi cười hì hì, cầm một bộ váy màu xanh nhạt, thêu hình lá sen đưa cho Tô Vũ Tình " Tiểu thư người mặc bộ váy này là đẹp nhất"

Tô Vũ Tình cầm ướm thử trước gương, cười cười " Ta cũng thấy đẹp."

" Tiểu thư , ở trước mặt đại tướng quân người phải chú ý hình tượng, phải biểu hiện thật tốt a."

Thúy nhi nhận được ánh mắt xem thường của Tô Vũ Tình " Người tập võ thích nhất là nữ tử chân thật, vừa vặn ta lại xứng, còn biểu hiện cái gì."

Thúy nhi chẹp miệng " Vậy người mau mặc quần áo vào thôi"

Tô Vũ Tình chà chà chân, trừng Thúy nhi " Quản nhiều như vậy làm gì, hắn là đồ ăn trong bát của ta."

Thúy nhi hiếm khi thấy bộ dạng thẹn thùng của tiểu thư, che miệng cười " Vâng, vâng, đại tướng quân dũng mãnh trốn không thoát lòng bàn tay của tiểu thư nhà ta."

Tô Vũ Tình vỗ đầu Thúy nhi " Thúy nhi thối, dám cười nhạo ta."

" Tiểu thư , còn không mau trang điểm, người đến muộn không tốt"

Một câu làm Tô Vũ Tình bừng tỉnh, tốc độ mặc quần áo cũng nhanh.

Trong chốc lát một nữ tử mặc xiêm y xanh nhạt, mái tóc chải xinh đẹp rủ trước ngực, bộ dáng tràn đầy sức sống bước ra khỏi phòng. Nhưng không nên đề cập đến dáng đi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro