Nhật ký 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                            Châu Đình Nghi kể   : Cô gái ấy
                              Em...cô gái anh luôn xem là người mạnh mẽ nhất
                                Anh vẫn mong em sẽ mạnh mẽ tới hết cuộc đời này
                          Bà là hậu phương vững chắc nhất của em , khi bà mất đi
                            Thì anh sẽ mãi là hậu phương vững chắc nhất của em
Bà của cô ấy đã ra đi . Tôi chẳng thể hiểu rằng đang có chuyện gì xảy ra , khi tôi mới đặt chân vào cửa thì đột nhiên lại có một chuyện không đáng có xảy ra . Tôi chưa từng gặp bà của cô ấy nhưng qua lời kể của cô ấy , tôi có thể biết được bà của cô ấy là người thế nào . Một đứa cháu gái , làm sao có thể chịu nổi một cú sốc , khi mà người cô lấy là điểm tựa bấy lâu nay lại ra đi đột ngột , tôi thương cô ấy , thương rất nhiều . Tôi chỉ muốn cô gái nhỏ của tôi ngừng khóc mà hướng về tương lai , một tương lai mới một tương lai mà tôi mong rằng cô ấy sẽ phải mạnh mẽ hơn
* 25/10/1992 :
Ngày đầu tiên của mùa đông Trung Quốc , cũng là ngày mà chúng tôi đem một phần hài cốt của bà ra biển . Cô ấy nói " Bà cô ấy từ nhỏ đã sống ở biển thế nên , khi mất đi chắc chắn bà sẽ vẫn là một người con của biển thế nên cô muốn mang xác của bà đi thiêu rồi rắc tro cốt của bà xuống biển" ... chúng tôi đứng ở cây cầu , cô ấy mở nắp tro . Cô ấy không thể kìm được nước mắt , miệng còn lẩm bẩm

" Bà , cháu đã thực hiện một phần giấc mơ cho bà rồi "

Nói rồi, đôi tay nhỏ bé cầm nắm tro cốt rắc xuống biển . Cơn mưa phùn ngày một nặng hạt giống như tấm lòng của cô ấy ... Bà đã đi thật rồi , cô ấy nức nở dựa vào vai tôi nhưng tay vẫn cầm chặt bát tro ...
" Em thực sự có lỗi với bà ... "

" Em không có lỗi , hãy cứ mạnh mẽ mà sống nhé cô gái của anh "

Cơn mưa phùn giờ đây đã trở thành cơn mưa rào , càng lúc càng to ... Tôi và cô ấy vội vã trở về nhà . Bước vào căn nhà gỗ đối diện biển , luôn có cảm giác thật rộng lớn nhưng thật ra chỉ vỏn vẹn 50m vuông . Những giải thưởng múa của cô ấy còn treo trên tường ... cô ấy chạy vào phòng của bà . Ôm lấy tấm ảnh hai bà cháu chụp với nhau trước khi cô ấy lên Bắc Kinh học Đại học . Tôi không muốn an ủi cô ấy nữa vì tôi biết giờ đây cô ấy buồn như thế nào .
  Cách đây khoảng 10 năm , tôi cũng đã trải qua giây phút giống cô ấy giờ đây . Khi ấy tôi mới 12 tuổi , một đứa trẻ đang học lớp 6 vẫn non dại lắm . Vẫn còn có thể nói câu Con Yêu Mẹ một cách vô tư , không ngại ngùng . Một đứa trẻ vẫn có thể hôn chụt lên môi của bố hay mẹ chúng . Một đứa trẻ mà đáng lẽ ra vẫn phải được tình yêu thương của mẹ bao bọc. Vậy mà mẹ tôi lại chết trong sự đau đớn giá lạnh của cơn bệnh Viêm Da . Tôi vẫn luôn ám ảnh với hình ảnh , một người phụ nữ mặc bộ đồ bệnh nhân trắng , tóc thì rụng gần hết . Trên da thì loang lổ những chấm màu đỏ lở loét . Đôi mắt đỏ dã trông thật độc ác . Mỗi khi y tá hay bác sỹ tới khám bệnh thì đều phải cách ly qua tấm kính gần 1m . Thậm chí bố tôi còn ghê sợ mẹ tôi , tới mức còn không thèm đến thăm bà dù chỉ một lần trong suốt 3 năm bà ở bệnh viện. Tôi nhớ mẹ mình nên đã nhiều lúc , leo lên xe bus chạy đến bệnh viện , nhưng lần nào cũng vậy . Bố đều phát hiện và phạt tôi thật nặng ... Cho tới khi mùa hè của năm tôi học lớp 6 . Lúc đó bố tôi đã say mèn với men rượu . Tôi lén lút cầm tiền chạy đến bệnh viện thăm mẹ , khi ấy tôi đã vui biết bao khi biết mình sắp được gặp mẹ . Bước đến cánh cổng bệnh viện tôi chạy đến phòng bệnh của mẹ . Đúng lúc đó , tôi đứng ở ngoài tấm kính thấy mẹ đang lên cơn co giật rất mạnh . Tôi sợ hãi gọi bác sỹ , thì dường như họ bỏ ngoài tai bất cứ những lời mà tôi nói . Thậm chí một y tá còn nói

" May quá thế là người đó đi rồi "

  Hình ảnh đó khiến tôi sợ hãi khi người mà tôi gọi là mẹ trông giống như một con quỷ đang muốn thoát ra khỏi nơi địa ngục . Dần dần , bà lịm dần . Tôi ở ngoài đập cửa kính và kêu Mẹ ơi . Thế nhưng chẳng có một lời đáp lại , lúc đó đối với tôi đó lần cuối cùng tôi gặp mẹ , mẹ tôi ra đi trong cái thời tiết oi bức của mùa hè . Đối với bệnh của mẹ thì mùa hè sẽ là mùa kết thúc tất cả . Người mẹ tôi yêu thương nhất , hưởng dương 32 tuổi . Sau khi mẹ tôi mất được 1 năm rưỡi , bố tôi tiến thêm bước nữa ... tôi ở tuổi 13 đứa con này hận bố mình biết bao . Đó cũng là lý do khiến tôi không muốn nhìn bố dù chỉ một lần

  Tôi vẫn may mắn hơn cô ấy , khi tôi còn được nhìn thấy bố và mẹ tôi khi tôi lớn lên . Nhưng cô ấy thì lại , phải nhìn hình ảnh bố mẹ mình qua một tấm ảnh nhỏ được treo trên bàn thờ . Tôi đã từng mở cuốn sổ nhật ký của cô ấy , và đọc được một điều ước cô ấy viết ...

" Nếu như có một ước mơ , tôi sẽ không mong mình giàu có , tôi sẽ mong những người tôi yêu thương sẽ mãi ở bên mình . Dù biết rằng điều ước đó , sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực ... nhưng chỉ cần khi tôi chết đi , tôi vẫn có thể nhìn thấy họ sống vui vẻ . Có lẽ nếu như có một chút may mắn , thì khi tôi chết đi vẫn có thể thấy Đình Nghi sống vui vẻ . "

  Cơn mưa rào ngày một to , tôi có thể nghe thấy tiếng mưa lộp bộp trên mái nhà , nhưng chẳng thể hiểu nổi tiếng mưa lại rõ tôi vậy , tôi bước vào phòng nơi Yên Vy đang ngồi , chợt thấy cánh cửa sổ mở toang . Cô ấy ngồi đó , nước mưa hắt làm cho cái ga giường ướt sũng ... tôi lớn tiếng nói :

" Em làm gì vậy ?"

Cô ấy không đáp lại . Đột nhiên ngoài cửa có tiếng bấm chuông . Tôi chạy ra mở cửa , một người đàn ông lạ mặt nhưng hơi quen . Ăn mặc đàng hoàng lịch sự , gập ô bức vào nhà ... Tôi lễ phép chào hỏi

" Chào anh , anh là ai vậy ?"

" Chào cậu , cho tôi hỏi đây có phải nhà cụ Trần không ?"

"Dạ đúng ... anh có chuyện gì sao ?"

" Vậy , có cô Trần Yên Vy ở nhà ... ?"

" Dạ có , anh vào đây , cô ấy hiện tại tâm trạng không ổn ... Anh hãy nói nhỏ nhẹ thôi nhé !"

" Tôi hiểu mà "

Tôi vòng ra bếp , pha ngay một ấm trà nóng . Người đàn ông lạ mặt ấy , bức vào phòng . Tôi tò mò đi vào phòng , đứng núp sau cánh cửa gỗ
" Yên Vy đó phải không ? "

" Anh là ... "

" Tôi là Bác Sỹ Lý người điều trị cho cụ Trần "

" Anh là người điều trị cho bà của tôi ư ? Xin lỗi , do nhà vừa có tang nên có hơi bừa bộn ... Chúng ta ra bàn uống nước nhé ?"

" Không , tôi cũng sắp có chuyện cần đi gấp nên chúng ta nói ngắn gọn thôi nhé ! Thực ra bà Trần không hề bị bệnh ho lao giống như cô nghĩ ! Mà thực ra bà Trần bị bệnh ... Máu Trắng ! "

" Cái gì ? Bác sỹ nói là bệnh gì cơ ? Bệnh máu trắng ?"

" Đúng vậy , cách đây khoảng 6 tháng , bà Trần đã đến tìm chúng tôi ... Lúc đó bệnh của bà đang là giai đoạn xấu nhất , căn bệnh lúc đó chuyển biến từ giai đoạn 3 sáng giai đoạn cuối ... Thực ra chúng tôi cũng khuyên bà cụ phải làm phẫu thuật , nhưng bà nói muốn để lại số tiền đó cho cô . Đây là 500 tệ ( khoảng 1,7 triệu VND ) bà cụ đã chuyển hết vào tài khoản đứng tên cô . Đó cũng đủ hiểu rằng bà cụ thương cô thế nào ... Căn nhà này cũng đã được chuyển hết sang tên của cô ... Nếu thương bà cụ thì cô hãy sống tiếp cuộc đời còn lại nhé "

" Chẳng nhẽ bấy lâu nay bà luôn giấu tôi về điều đó ? "

" Cô đừng quá buồn , người cũng chẳng thế sống mãi được . Sinh Lão Bệnh Tử , ai cũng vậy thôi .  "

" Bác sỹ Lý cảm ơn anh , cho tôi xin bưu thiếp của anh được không ? "

" Được thôi , nếu cô có gì phiền muộn hãy gọi tới số điện thoại bàn của tôi . Nhưng chắc cô cũng có người yêu rồi nhỉ ? Có phải cậu bạn ngoài kia không ? À , mà tôi còn suýt quên ... Đây là bức thư Cụ Trần đã viết để lại cho cô . Bây giờ tôi phải đi rồi . Xin lỗi vì đã làm phiền cô ..."

" Không có gì bác sỹ "

Tôi vội chạy ra , mở ô cho cậu ấy .... cậu ấy nói với tôi

" Nhẹ nhàng dỗ dành bạn gái nhé ... trong lúc này người cô ấy cần nhất là anh đấy !"

" Cảm ơn anh , Bác sỹ đi thong thả "

Anh ấy chạy lên lên oto . Nhìn anh ta như thế chắc gia thế cũng phải thuộc hạng giàu có . Ở những năm 92 thế này , cả gia tài mới chỉ là một chiếc xe máy Loncin đi " cọc cà cọc cạch " vậy mà cậu ấy lại có oto để đi . Nhìn người ta tôi cũng khá ghen tị tôi đã vạch ra một mục đích sau này nhất định phải đạt được những gì tôi mong muốn . Đột nhiên cái ấm phích tôi đang đun , nó xì khói rồi kêu inh ỏi khiến tôi giật mình . Chạy vội vào bếp tắt bếp gas rồi vội cho hai tay đang nóng bỏng lên dái tai để làm giảm độ nóng . Cô ấy vội vàng bước ra khỏi phòng , sắp xếp hành lý
" Yên Vy em làm gì vậy ? - Tôi ngạc nhiên "

" Bây giờ đã là mấy giờ rồi ?"

" Đã là 5h30 chiều ... !"

" Chúng ta phải lên Bắc Kinh nhanh thôi ?"

" Sao lại vậy ? Em ổn rồi sao ? "

" Ừm ... - Cô ấy kéo dài giọng dù bên trong cổ họng vẫn còn hơi ngẹn ngào "

" Nhưng trời đang mưa to lắm , chắc đến 7h tối nó cũng chưa ngớt mưa đâu "

" Không được ... ngày mai đã là ngày tập duyệt cuối cùng của em rồi , nếu mai không tới thì sẽ bị đuổi ra khỏi đội tuyển mất "

" Được rồi , chúng ta cùng sắp đồ ... Anh sẽ đi lấy ô "

Chúng tôi vội vàng lên thành phố , tôi đã hai ngày hôm nay từ ngày về đây bây giờ chưa được ăn một bữa ăn tử tế . Tôi mong muốn thật nhanh nhanh trở về Bắc Kinh để có thể ăn một bữa no nê . Dù đói thế nào , tôi cũng chẳng dám thể hiện với cô ấy ... tôi biết cô ấy có chuyện buồn , nếu tôi nói rằng " Hai ngày qua chưa được ăn một bữa tử tế " chắc cô ấy sẽ mãi mãi không nhìn mặt tôi nữa .

Ngồi trên khoang tàu , chúng tôi ngồi trên một cái nghế gỗ nhỏ . Cô ấy ngồi gần cửa sổ , nên cứ nhìn ra cửa suốt thôi . Tôi nhẹ chạm tay lên vai cô ấy thì bị hất ra một cách phũ phàng . Nhìn vào tấm kính phản chiếu có thể nhìn thấy ánh mắt buồn miên man và hơi rơm rớm lệ . Đợi cô ấy ngủ say , tôi lấy bức thư mà bà cô ấy viết :

" Cháu gái yêu :
    Có thể , khi đọc được dòng chữ này bà đã chẳng còn tồn tại trên thế giới này nữa . Bà cảm thấy rất có lỗi với cháu khi đã giấu chuyện bệnh của bà . Vì bà không muốn cháu sốc cũng không muốn làm ảnh hưởng tới chuyện học hành của cháu . 22 năm là một thời gian thật nhanh với bà , mới ngày nào cô bé Yên Vy mới sinh nhật tròn 1 tuổi mà giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp của trường đại học Văn hoá ... Bà biết Tiểu Vy cũng thiệt thòi rất nhiều khi sinh ra đã chẳng thể cảm nhận được tình yêu của bố mẹ . Thế nhưng bà vẫn luôn cố để bù đắp thứ tình cảm thiếu thốn đó cho Tiểu Vy . Cháu đã nhiều lần giận bà vì bà thường làm những chuyện mà không hay nói trước cho cháu. Thế nhưng bà biết Tiểu Vy còn non dại làm sao mà có thể hiểu rằng những chuyện mà bà sắp xếp trước là dành cho ai ... Tất cả đều dành cho tương lai của Yên Vy sau này ... Dù sau này bà chẳng còn sống nổi để hát cho cháu nghe mãi điệu ru , hay chẳng thể sống mãi để kể cho cháu nghe về những câu chuyện cổ tích . Nhưng hãy nhớ lấy , dù là sống trên thế giới này 1 ngày , 1 tiếng , 1 phút hay 1 giây . Thì đừng hối hận gì về những điều mà mình đã cống hiến ... Yên Vy của bà mạnh mẽ nhất , Yên Vy là người bà yêu thương nhất trong cuộc đời "

Đọc xong bức thư đó , tôi lấy tay vuốt ngược khuôn mặt mình . Gạt đi nhưng giọt nước mắt còn vương vấn trên gò má . Tôi nghĩ trong đầu " Yên Vy dù không có cha mẹ nhưng có một người bà như vậy thì cũng tốt bao nhiêu . " Nghĩ đến chuyện gia đình , tôi buồn không tả nổi . Tôi ước gì mình có thể làm lành với bố . Nhưng đôi khi Cái Tôi trong bản thân tôi quá lớn , tôi không muốn đi xin lỗi một người mà tôi hận , tôi không muốn xin lỗi một người mà tôi chẳng hề làm chuyện gì sai ...

Đột nhiên cô ấy tỉnh dậy , tôi dúi vội bức thư vào balo cô ấy :
" Anh , sắp đến chưa ? "

" Sắp rồi , chắc tầm 30' nữa "

" Khi nào đến nhớ gọi em đấy nhé ..."

"Anh biết rồi , em ngủ đi ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro