Chương 3: Cơ thể mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới mới

Không còn thân thể.

Đây là suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn khi vừa tỉnh lại sau sự hỗn loạn.

Sau đó hắn đứng dậy, hay nói đúng hơn là "bay” lên.

Thân thể đã nát vụn hoàn toàn trong quá trình vượt thời không, vì không còn thân thể nương tựa nên bây giờ hắn đang ở trạng thái hồn thể.

Chỉ cần hồn và thể vẫn còn thì dù không còn thể xác hắn cũng không chết được.

Miễn là chưa chết, hắn vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm cuốn sách ma thuật - hắn đưa ra kết luận.

Tóm lại, bây giờ tìm một thể xác trước rồi tìm sách sau.

Không ngẫm nghĩ về tình hình hiện tại của mình nữa, hắn nhanh chóng đưa ra kế hoạch hành động tiếp theo.

Theo kinh nghiệm du hành trước đây của hắn, bước đầu tiên này rất khó. Nói sao thì thế thới của con người cũng rất yên bình, đâu phải muốn gặp xác chết thì gặp được đâu, trừ khi hắn đang ở nghĩa trang. Xác ở nghĩa trang có thì có đấy nhưng bước tiếp theo lại khá rườm rà - hắn phải quật mộ lên, cơ mà với tình trạng bây giờ của hắn thì xem có quật lên được không? Nếu không được thì phải đợi người ta nâng quan tài mới đến chôn cất, nhưng thế thì rất lâu…

Thầm nghĩ trong lòng sau đó hắn "nhìn” xung quanh rồi sững người.

Hở, đó là gì kia? Thi thể mới? Và không chỉ có một?

Cách đó không xa hắn nhìn thấy hai người. Người thì ngửa mặt lên trời còn người kia thì úp mặt xuống đất, trong số đó một người thì mất nửa thân dưới và người còn lại thì thiếu nửa bên trái. Miệng vết thương trông rất mới, máu dưới cơ thể đọng lại thành vũng thấm xuống nền đất vẫn chưa khô hẳn.

Và ở phía đông của hai người họ, lại có thêm một thi thể khác và cái này còn thiếu hụt trầm trọng hơn, nó chỉ còn đầu mà thôi.

Họ bị thú dữ tấn công, mà hình như con thú ấy không thích ăn đầu cho lắm - Hắn thầm kết luận trong lòng rồi bay về phía hai người kia.

Khâu lại một tí, còn một chân vẫn dùng được… Lúc đang tính toán thì đột nhiên vừa bay tới chỗ họ, hắn nghe thấy một giọng nói truyền tới từ bên trái.

“Mia…”

Là ngôn ngữ hắn chưa từng nghe thấy.

Nghĩ vậy hắn lập tức bay về hướng đó.

Hắn không giỏi đoán tuổi con người, chỉ cảm thấy đối phương chưa già. Nhưng mà vẫn nhận ra giới tính.

Đây là chàng trai trông vẫn còn khá trẻ, đang mặc kiểu trang phục hắn chưa từng thấy bao giờ. Hiện giờ trên bụng người này đang thủng một lỗ, và có một con thú trông rất giống sói nhưng quái dị hơn sói đang ngồi ở đó ăn thứ gì trên người cậu ta. Ngay lúc hồn thể của hắn vừa bay tới, dường như nó cảm nhận được nên nhanh chóng bỏ bữa ăn của mình rồi chạy mất, chỉ để lại chàng trai trẻ vốn đang bị ăn lại.

Rõ ràng là cậu ta cũng không còn sống nổi.

“Mia…Mia…” Người này tiếp tục lẩm bẩm từ ban nãy.

Giống một cái tên - Hồn thể nhìn xuống từ trên cao thầm đoán.

Nước mắt của cậu ta khẽ rơi xuống rồi lăn dài trên má, tiếp đó dường như lại lẩm bẩm cái tên đó nữa, nhưng lần này giọng của cậu ta đã yếu đến mức gần như không nghe được gì.

Ngay sau đó, mắt vẫn mở to nhưng cậu ta đã ngừng thở rồi.

Một thi thể còn tươi vừa mới chết của con người bày ra trước mặt hắn.

Hắn nhập vào.

Lúc mở mắt ra lần nữa, góc nhìn của hắn đã thay đổi từ nhìn xuống sang ngước lên.

Hắn vươn tay ra, đầu tiên là nhắm mắt rồi mở ra, sau đó đứng dậy.

Đau, hơi đau một chút nhưng vẫn có thể chịu được.

Dòm vết thương trên bụng, hắn nhét những thứ rơi ra vào trong rồi dùng tay ấn lại. Sau khi đã chắc chắn máu không còn chảy nữa, hắn dùng tay còn lại mò tìm trong balo của đối phương.

… Được rồi, bên trong toàn những vật hắn không biết là gì.

Không tìm thấy món đồ mình đang cần trong balo này, hắn lập tức lục tung ba chiếc balo mà những người kia để lại. Cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn dùng trong chiếc balo của người đàn ông chỉ còn lại đầu kia.

Kim chỉ.

Hắn dùng chai nước tìm được trong balo thứ hai cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, rồi dùng một tay luồn chỉ vào sau đó khâu lỗ thủng trên bụng lại.

Bôn ba vài trăm năm, mấy chuyện may vá sửa đồ này hắn vẫn biết.

Khâu xong, hắn dùng miệng cắn đứt sợi chỉ rồi liếc nhìn ba thi thể bên cạnh, lại nhìn kim chỉ trong tay mình.

Ba người này không còn cứu được nữa. Có điều, hắn có thể làm mấy phần mộ cho họ.

Vừa nghĩ thế, hắn lập tức đứng dậy. Dùng cái xẻng tìm được trong balo đầu tiên đào ba cái hố trên đất, sau đó chôn cất họ.

Xong, hắn đeo chiếc balo của thân thể này lên lưng rồi rời đi.

Còn ba chiếc balo kia đã bị hắn ném vào mộ chủ nhân của chúng: Con người luôn thích chôn theo vài món đồ vào mộ của mình - Hắn hiểu.

Không phải hắn đi không có mục đích, mà ngay lập tức hắn xuất phát về phía đông. Người kia ở đó, hắn cảm nhận được, người đã thành công chiếm giữ cuốn sách ma thuật của Peder đang ở đó.

Khoảnh khắc xương tay chen vào cuốn sách và trở thành một phần của dấu ấn được khắc trên mu bàn tay của người nọ, dường như hắn có một loại cảm ứng nào đó với đối phương.

Cho dù người đó ở đâu, hắn cũng sẽ tìm được.

Đeo balo trên vai, hắn vững bước tiến về phía đông.

Dọc đường đi là cảnh tượng hoang tàn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài tòa nhà chưa sập hoàn toàn đang bị dây leo bao phủ chằng chịt. Hắn còn thấy cả một cái cây thật to mộc trong một tòa nhà thật cao nữa.

Có điều tòa nhà này thật sự rất cao, dù cho đã sụp đi phân nửa nhưng nó vẫn rất cao. Đó giờ hắn chưa từng nhìn thấy tòa nhà nào cao đến thế này trong thế giới con người cả, hay đó là Tháp pháp sư? Cơ mà, phần vẫn chưa sập hoàn toàn cũng đâu có thấp, nếu đây là Tháp pháp sư thì…

Hắn không cách nào tưởng tượng ra viễn cảnh đám pháp sư đó sống chi chít cạnh nhau.

Pháp sư đều là những người sống đơn độc, dẫu cho có là pháp sư hòa đồng nhất thì cũng sẽ đặt Tháp của mình ở một nơi cách xa đám đông mà thôi. Giữa các Tháp sẽ giữ một khoảng cách nhất định, không chỉ để tránh giao tiếp mà còn vì an toàn nữa.

Đây không phải thế giới con người mà hắn từng du hành tới - Càng quan sát mọi thứ trên đường đi suy nghĩ này dần hiện rõ trong đầu hắn.

Kiến trúc, thực vật và động vật tất cả đều rất khác lạ.

Hắn từng nhìn thấy vài loài động vật ven đường, trong đó có một con trông rất giống con sói lúc nãy hắn mới gặp, hai con khác thì có hình dạng rất quái lạ. Dường như chúng ngửi thấy mùi máu trên hắn, muốn chờ hắn chết rồi tới xơi.

Hắn để mặc cho chúng nó bám theo.

Về sau “sói” chạy mất, nhưng hai con trông rất dị kia có vẻ không nhịn nổi nữa nên chạy tới tấn công.

Đã bị hắn đập chết hết.

Chỉ là lúc đập chúng, trong một thoáng tiếp xúc với hai con vật dơ bẩn đầy lông lá kia hắn cảm nhận được một "năng lượng” nhỏ xíu xiu.

Sau khi mổ xác bọn nó ra, hắn thấy một viên đá màu xanh lục ở ngay tim chúng.

Có hơi… giống đá ma pháp.

Mặc dù đá ma pháp không có tác dụng gì với hắn, thế nhưng chúng lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt.

Hắn tịch thu hai viên đá vào balo.

Cứ thế vừa đi vừa đánh túi bụi trên đường, cuối cùng hắn thu về một bao nhỏ chất đầy những “viên đá” xinh xắn với đủ loại màu sắc khác nhau.

Cũng không phải hắn chưa từng gặp con người, nhưng những người đó toàn theo đoàn nhóm. Đi lẻ loi một mình giống hắn thì chả thấy mống nào, bọn họ nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác như thấy thú dữ vậy.

Dù sao cũng không có ý định quan tâm tới bọn họ nên hắn lập tức rời đi.

Không thể lề mề nữa, hắn bước nhanh về phía đông.

Và rồi khi màn đêm buông xuống, hắn đến một thành trì.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro