Chương 100: Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc thực sự không thèm tính toán với một người thân thể không khỏe, tức giận nói.

"Đương nhiên là sợ ngươi chết rồi! Mau buông tay!"

Hai mắt của Mặc Lâm Uyên hơi chiếu sáng, dung nhan tuấn tú trở nên càng thêm hút mắt người khác.

"Vậy ngươi hoảng sợ như thế, lo lắng cho ta như thế, đến tột cùng là bởi vì cái gì? Tình bạn, hay là cái khác?"

Dạ Mộc không rõ nhìn hắn.

"Cái khác?"

Trái tim của Mặc Lâm Uyên dần dần nâng lên, hắn giả vờ không thèm để ý nói, "Tỷ như, tình yêu nam nữ, Dạ Mộc, ngươi thích ta chứ? Cho nên, mới lo lắng cho ta như vậy?"

Hắn hỏi xong, theo bản năng ngừng thở, mà Dạ Mộc cũng bị một câu nói của hắn sững sờ tại chỗ, nửa ngày đều nói không ra lời.

Thấy Dạ Mộc ngây ngốc, hai mắt trợn tròn xoe, Mặc Lâm Uyên cảm thấy thú vị, trước một bước nhận thua.

Hắn đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng, cảm thấy thử nàng như vậy cũng không có ý nghĩa gì, đơn giản liền cười.

"Nàng cứ không nói, vậy ta nói trước, Dạ Mộc, Tiểu Mộc Nhi, ta tâm duyệt nàng."

Ta, tâm duyệt nàng.

Một câu nói, thật giống như thần chú, trong nháy mắt Dạ Mộc cứng lại rồi, khó mà tin được nhìn hắn.

Mặc Lâm Uyên vốn còn đang chờ nàng trả lời, thế nhưng đợi đã lâu nàng đều như mất hồn, không khỏi có chút bất mãn.

"Nha đầu ngốc, tỉnh táo lại!"

Lúc này Dạ Mộc mới mạnh giật mình tỉnh giấc, "Ngươi, ngươi nói ngươi thích ta? !"

"Thích?" Mặc Lâm Uyên cười khẽ, "Cảm giác so với thích còn nhiều hơn một chút."

Trong nháy mắt cả người Dạ Mộc cảm giác không tốt! Vậy mà lại là thực sự! Mặc Lâm Uyên thích nàng?

Nàng cầm lấy tóc của mình, "Ngươi, ngươi, ngươi thích ta, ngươi, ngươi, ngươi làm sao sẽ thích ta chứ?!"

Nàng không ngừng lặp lại những lời này, đây không khoa học nha, vốn sau này hắn thú Hoàng Hậu và phi tần, sau đó chết lúc tráng niên mà , hắn làm sao sẽ thích nàng?

Dạ Mộc đợt nhiên tránh thoát từ trong lòng Mặc Lâm Uyên ra.

Thấy nàng lui về phía sau, sắc mặt của Mặc Lâm Uyên hơi trầm xuống một chút, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài, tiếp tục cười hỏi.

"Nàng là xấu hổ, hay là sợ?"

Mấy chữ cuối cùng, không hiểu mang theo một tia lãnh ý.

Dạ Mộc không trả lời, phải nói là nàng không biết trả lời thế nào, nàng nhìn Mặc Lâm Uyên mặc long bào màu trắng, vài lần muốn nói lại thôi.

Dáng dấp của nàng, để Mặc Lâm Uyên hiểu lầm, hắn nguy hiểm híp mắt, dáng tươi cười bên khóe miệng lại đẹp hơn chút.

"Hoặc là nói, ngươi một chút cũng không thích ta?"

Trong tẩm cung yên tĩnh lại, hoàn hảo bọn họ ở chung với nhau, bên người thường xuyên là không có người bên ngoài, không thôi Dạ Mộc đều cảm giác mình không có biện pháp đối mặt với Mặc Lâm Uyên nữa.

Nàng chỉ chốc lát bình tĩnh lại, nghiêm túc nói.

"Ngươi là một người rất tốt, thế nhưng..." thế nhưng nàng không thể thích hắn nha!

Nàng còn muốn trở về, muốn lấy Ấp Giới Đồ, quay về cứu người! Nàng đi tới nơi này vốn chính là lấy thân phận của một khách qua đường, không có khả năng gả đi.

"Nhưng là cái gì?" Lúc này vẻ mặt của Mặc Lâm Uyên đã hoàn toàn lạnh xuống, hắn ngồi ngay ngắn, trầm giọng hỏi, "Ngươi thực sự một chút cũng không thích ta?"

Nhiều năm ở chung như vậy, hắn vốn cho là hắn có thời gian chờ nàng chầm chậm thông suốt, mà hôm nay, hắn thấy được nàng để ý, cho là mình chỉ cần chỉ điểm chút, nàng sẽ thông suốt, ai biết được, hắn ám chỉ vô dụng, kết quả công khai, nàng lại là dáng vẻ này?

Dáng vẻ mang theo chống cự và hoảng sợ?

Lúc này Dạ Mộc cũng cảm giác được trong lòng rất loạn, nàng thích Mặc Lâm Uyên sao? Nàng trước đây cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mấy vấn đề này, càng không có nghĩ tới Mặc Lâm Uyên sẽ thích nàng.

Nàng trầm ngâm chỉ chốc lát, nói nghiêm túc.

"Cái kia, trước đây ta chưa từng có nghĩ tới sẽ thích ai, hơn nữa, ta cũng không muốn gả đi."

Mặc Lâm Uyên nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, thấy vẻ mặt của nàng không giống giả bộ, liền tà mị cười hỏi, "Nha đầu ngốc, nữ hài tử làm sao sẽ không gả đi chứ? Hay là nói, nàng chỉ là không muốn gả cho ta?"

"Không, không, không phải!" Dạ Mộc vội vã xua tay, cẩn thận tìm từ, "Nếu như ta phải gả, người đầu tiên suy tính nhất định là ngươi, nhưng vấn đề là, ta thực sự một chút cũng không muốn gả, hoàn toàn không có cái ý niệm này!"

Lòng của Mặc Lâm Uyên tràn đầy tức giận, nhưng kỳ quái là lại bị những lời này của Dạ Mộc làm mất sạch, hắn trầm tư chỉ chốc lát, sau đó thật dài thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thôi, xem ra là ta nóng lòng, ta nên chờ nàng thêm mấy năm nữa, nàng vẫn chưa thông suốt."

Ai biết Dạ Mộc nghe xong, lại nói nghiêm túc, "Kỳ thực, đợi thêm mấy năm nữa, ta cũng là trả lời như vậy."

Hai mắt của Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt híp một cái, "Trả lời cái gì, không muốn gả?"

Dạ Mộc cúi đầu, "Ta có lý do không thể gả, kiên quyết sẽ không thay đổi."

Nàng nói như vậy, trong phòng lại một lần nữa rơi vào tĩnh mịch, Mặc Lâm Uyên cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhưng hô hấp lại dồn dập vài phần, có thể thấy được trong lòng hắn không bình tĩnh.

"Lý do gì?" Hắn tà mị nhìn Dạ Mộc, tư thái trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, "Lẽ nào ngay cả ta cũng không có thể nói?"

Dạ Mộc thật muốn thở dài, "Không thể nói xin lỗi!"

Nói xong, Dạ Mộc quay đầu liền đi ra ngoài, nàng không dám nhìn vào ánh mắt của Mặc Lâm Uyên, luôn cảm thấy ánh mắt đó làm nàng hết hồn, xem mấy năm nay, Mặc Lâm Uyên quả thực đối xử với nàng vô cùng tốt, thì ra trong lúc vô tình, hắn có tâm tư như thế với nàng sao?

Thấy Dạ Mộc chạy, Mặc Lâm Uyên trầm mặc chỉ chốc lát, đột nhiên đập vỡ chén ngọc bên tay, nhưng như vậy còn chưa hết hận, tay hắn vỗ vào trên bàn, bàn phát ra âm thanh thật lớn rồi vỡ, chia năm xẻ bảy!

Động tĩnh này để người ngoài cửa đều bị dọa sợ! Rất nhanh, Văn Phong và Tử Hư đi đến, quỳ một gối.

"Bệ Hạ, có gì phân phó?"

Mặc Lâm Uyên âm trầm nhìn bọn hắn chằm chằm, "Thân thể của Tiểu Mộc là không phải xảy ra vấn đề gì chứ?"

Hỏi lời này là hỏi Văn Phong, bởi vì vẫn luôn là Văn Phong bồi Dạ Mộc đi Thiên Thụ tự.

Văn Phong nói, "Vẫn là vấn đề cũ, Bệ Hạ có nghi vấn gì sao?"

Nếu không phải vấn đề thân thể, Dạ Mộc vì sao không muốn gả? Hay là nói, nàng lo lắng cho mình sau này không khống chế được thân thể của chính mình, lo lắng sau này nàng sẽ biến thành ma đầu giết người, cho nên mới cắt bỏ tâm tư gả đi?

Mặc Lâm Uyên lại hỏi Tử Hư, "Dạ Mộc ở trong cung, còn có quen biết với nam tử khác không?"

Những lời này đằng đằng sát khí, sợ đến Tử Hư vội vàng nói, "Không có, Dạ Mộc tiểu thư ngoại trừ đi Thiên Thụ tự, hầu như mỗi ngày bồi ở bên cạnh Bệ Hạ, cũng không có kết bạn với nam nhân khác."

Mặc Lâm Uyên nghĩ cũng phải, người Dạ Mộc bồi nhiều nhất chính là hắn, nói như thế, cũng có thể bài trừ khả năng trong lòng nàng có ý trung nhân.

Mặc Lâm Uyên dần dần tỉnh táo lại, chỉ là tver mặt vẫn là rất đáng sợ.

Có thể nàng chỉ là chưa thông suốt mà thôi, còn không hiểu tư vị tình yêu, nên khó tránh khỏi việc kháng cự, nàng vừa nãy không phải đã nói rồi sao? Nếu là muốn gả đi, người thứ đầu tiên sẽ chọn hắn, vậy hắn còn có cái gì để hoài nghi?

Thở một hơi thật dài ra, Mặc Lâm Uyên nhắm mắt lại, thôi, hắn lại chờ thêm mấy năm nữa là được.

Chỉ là trong lòng có một chút bất an, hắn luôn cảm giác mình hình như đã phớt lờ cái gì đó, nhưng  bắt không được trọng điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro