Chương 101: Xuống núi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bày tỏ lần kia xong, Mặc Lâm Uyên rõ ràng bận rộn hơn, điều này làm cho Dạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, nàng nghĩ thầm, có thể Mặc Lâm Uyên chỉ là nhất thời cao hứng, nàng cự tuyệt, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng, dù sao hắn cũng là Hoàng Đế mà, sau này xử lý xong đám yêu ma quỷ quái kia, muốn nữ nhân gì mà không có?

Nghĩ là nghĩ như vậy, Dạ Mộc vẫn là trốn tránh Mặc Lâm Uyên, trong khoảng thời gian này, Mặc Lâm Uyên và Văn Thừa Tướng ở chung mật thiết, nhưng bọn họ cụ thể nói cái gì, Dạ Mộc không đi nghe, hơn nữa tính ngày, nàng lại đến lúc đi Thiên Thụ tự, vì vậy sai người nói cho Mặc Lâm Uyên một tiếng, nàng liền len lén đi ra ngoài, không mang theo Văn Phong.

"Bệ Hạ, Dạ tiểu thư đi Thiên Thụ tự rồi."

Người đó lập tức hồi báo động tĩnh của Dạ Mộc, Mặc Lâm Uyên gật đầu, mi tâm hơi nhíu lại.

Ngoại trừ lần đó huyết tẩy năm trăm thích khách, Dạ Mộc vẫn luôn không xảy ra chuyện gì, nên Mặc Lâm Uyên đối với lực khống chế của nàng vẫn là rất yên tâm, nhưng là lúc này, hắn lại không tự chủ được nghĩ, có phải còn có một chút chuyện hắn không biết tồn tại hay không, nên Dạ Mộc mới kháng cự chuyện thành thân như vậy? Dù sao cho tới nay, Dạ Mộc đều là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mà Vô Thanh hòa thượng hiện tại càng nghe theo Dạ Mộc nhiều hơn một chút, xem ra, vẫn phải là tiếp tục tìm kiếm danh y mới được.

Sau khi Dạ Mộc chạy đến Thiên Thụ tự, lại phát hiện ngày hôm nay đúng lúc là Phật Hiệu Đại Hội mỗi năm một lần của Thiên Thụ tự, nàng thè lưỡi, lặng lẽ đi lên.

Hôm nay trong Thiên Thụ tự phá lệ náo nhiệt, từ chân núi, đã có không ít người là tam quỳ cửu khấu đi lên, mà trong chùa mười hai trọng điện, hôm nay mở mười một trọng, mỗi một điện đều có không ít người quỳ gối trong phật đường mặc phục sức khác nhau, dáng vóc thành tín giống nhau tụng kinh văn.

Dạ Mộc vốn cho là, nghe người khác niệm kinh nhất định rất ồn ào cũng rất phiền, nhưng không nghĩ tới, nhiều người như vậy, bất luận giàu nghèo, mỗi người ngồi một bồ đoàn dưới đất, cùng nhau niệm kinh, vậy mà một chút cũng không cảm thấy ồn.

Nhất là thái độ hết sức chuyên chú của bọn họ, còn có ba tòa Bồ Tát trang nghiêm sừng sững phía trên, cũng để cho người cảm nhận được mị lực của tôn giáo.

Tín ngưỡng, ở bất cư thời đại nào cũng đều là rất cường đại.

Giữa lúc Dạ Mộc đứng ở cửa nhập thần chăm chú lắng nghe, vai đột nhiên bị người khác vỗ một cái.

"Ngươi sao lại đến đây?"

Dạ Mộc quay đầu lại, liền thấy Vô Thanh mặc cà sa kim sắc.

Nàng sợ quấy rối người trong đại điện, lôi kéo Vô Thanh đi nơi khác, trên dưới quan sát một phen, tấm tắc lên tiếng nói, "Vẫn may hôm nay có ít thiếu nữ tới, không thôi một thân này của ngươi, không câu đến các nàng hồn bay theo ngươi thì không được!"

Vô Thanh nghe xong, cau mày hơi liếc nàng một cái, "Chớ có nói nói bậy."

Nói xong, đã đi ở trước mặt của Dạ Mộc, mang nàng về thiện phòng phía sau.

Dạ Mộc thè lưỡi theo sau lưng hắn, ánh nắng mặt trời rơi vào trên cà sa màu vàng của hắn, toát ra ánh sáng mỹ lệ, cà sa này, còn là Hoàng Đế ban thưởng, trái lại rất hợp với hắn.

"Vô Thanh ca ca." Dạ Mộc vừa lên bậc thang, vừa hỏi, "Ngươi dự định cả đời đều làm hòa thượng sao?"

Vô Thanh sửng sốt, dừng bước lại xoay người nhìn nàng, "Vì sao hỏi như vậy?"

Ánh mặt trời ấm áp rơi vào trên mặt Dạ Mộc, chiếu sáng mặt của nàng, "Cũng không có vì sao, chính là đột nhiên cảm thấy người giống như ngươi vậy, ở một chỗ, chỉ là một hòa thượng, thực sự có chút đáng tiếc."

Nàng nói chân thành, nên Vô Thanh cũng không thể nói nàng khinh nhờn phật môn, nàng là thật tiếc hận giùm hắn.

"Vậy ngươi cảm thấy, ta làm sao mới không đáng tiếc?"

Trong mắt Vô Thanh mang theo mỉm cười, đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, phía sau hắn là bậc thang bạch ngọc và cây cối xanh um tươi tốt hai bên, trong tay, là từng viên phật châu màu mực.

Dạ Mộc nói nghiêm túc, "Ta cảm thấy, người từ khi sinh ra, đã là một loại tu hành, cũng không phải mỗi ngày tụng kinh niệm phật mới phải, thất tình lục dục của con người cũng là trời cao ban cho, các loại khổ não tiếp nối mà đến cũng đều là khảo nghiệm của trời cao, nên chỉ ở một chỗ, căn bản không gọi là tu hành, đã như vậy, vì sao ngươi không đi khắp nơi đi, lãnh hội một chút non sông tươi đẹp, thưởng thức một chút bách thái thế gian?"

Nàng bẻ ngón tay nói, "Ngươi xem, nếu như ngươi thú thê tử, liền tu hành bằng tình ái, được phú quý, liền tu hành bằng dục vọng, cái gì cũng đều trải qua một lần, cả đời này ngươi sống, mới không đáng tiếc."

Vô Thanh nghe vậy, xuyên qua nàng nhìn xuống, bởi vì Thiên Thụ tự ở đỉnh núi, nên hắn đứng ở trên bậc thang, ngoại trừ có thể thấy nóc nhà của mười một trọng phật miếu phía dưới, còn có thế giới dưới chân núi.

Một lúc lâu, hắn mới nói, "Từ khi vào sơn môn này, ta cũng đã bước ra khỏi trần thế, không ở trong ngũ hành, tu nhập thế, tu chính là tâm, tu xuất thế, tu chính là người."

Dạ Mộc không biết rõ ý những lời này của hắn, nhưng là lại có thể cảm nhận được, lúc nói những lời này, sự bất đắc dĩ hiện rõ ở chỗ sâu trong đáy mắt hắn.

Nàng nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời!

"Được rồi, ngày hôm nay Phật Hiệu đại hội, thực ra cũng không có chuyện gì liên quan đến ngươi chứ?"

Vô Thanh gật đầu, hôm nay là ngày chư vị tín đồ tự tu hành , bọn họ phải ở trong miếu niệm một ngày kinh văn, mà thức ăn chay nơi ở tất cả an bài xong, quả thực không cần hắn.

Dạ Mộc mỉm cười, "Đã như vậy, ta đây ngày hôm nay dẫn ngươi đi chơi!"

"Chơi?"

"Đúng vậy!" Dạ Mộc xoa tay, "Bất kể là tu nhập thế hay là tu xuất thế, ngươi đều phải trải nghiệm một chút phải không? Ngày hôm nay, cho mình nghỉ phép đi!"

Vô Thanh vốn nên là cự tuyệt, thế nhưng Dạ Mộc không nhiều lời lôi kéo hắn chạy đi, lực kháng cự của hắn đột nhiên trở nên cực nhỏ, lẽ nào trong lòng hắn, thực sự ngóng trông có thể nhập thế một lần sao?

Dạ Mộc đeo mũ trùm lên cho hắn, sau đó mặc một thân thường phục, bản thân cũng ăn mặc bình thường một chút, hai người cùng nhau từ của sau, len lén xuống núi.

Lúc đi Vô Thanh còn nói, "Vạn nhất đệ tử có việc gấp tìm ta làm sao bây giờ? Vạn nhất có khách hành hương xảy ra vấn đề làm sao bây giờ? Còn có..."

Dạ Mộc cố sức lôi hắn đi, cắt đứt lời của hắn.

"Yên tâm đi, ngươi đi một ngày, mười hai điện tháp của Thiên Thụ tự không sụp được đâu!"

Vô Thanh mím môi không nói, nhưng trong lòng vẫn là bất an, dọc theo đường đi liên tiếp quay đầu lại, thẳng đến nhìn không thấy Thiên Thụ tự mới thôi.

Thế nhưng rất nhanh, hắn không có biện pháp nghĩ những thứ kia nữa, bởi vì Dạ Mộc đẩy hắn lên lưng ngựa!

"Đây là làm gì? !"

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên Vô Thanh cưỡi ngựa, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, tại sao có thể hành hạ động vật?

Dạ Mộc cũng không để đến ý hắn, con ngựa này là bảo mã ngày hôm nay lúc nàng lén chạy ra ngoài thì cưỡi đi, nàng ngồi ở phía trước, xấu xa cười nói, "Nếu ngươi không ôm chặt ta, té xuống ta cũng mặc kệ!"

Lúc nói chuyện, hai chân nàng kẹp một cái, "Đi!"

"Ôi chao, chờ một chút!"

Câu nói kế tiếp, Vô Thanh đã không có biện pháp nói ra khỏi miệng, hắn chỉ có nắm thật chặt y phục của Dạ Mộc, mới không bị té xuống.

Lúc trước xuống núi, hắn đều là đi bộ, hơn nữa mỗi lần đều mang nhiệm vụ, sẽ bố thí, sẽ xem bệnh, thuần túy đi chơi như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Ngựa dưới thân tựa như cũng thích khi dễ người, thấy Vô Thanh một đường đều khẩn trương mang theo nó, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro