Chương 15: Chuyển hướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ Dạ Lệ đi xa, Mặc Lâm Uyên mới như ở trong mộng mới tỉnh, vội vã chạy đến bên người Dạ Mộc, lúc này Dạ Mộc đã thoát lực, quỵ ngồi dưới đất, cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh!

"Sao ngươi lại ngốc như vậy!"

Mặc Lâm Uyên run giọng hỏi nàng, kỳ quái là, đầu lưỡi của hắn căn bản không có việc gì, bởi vì khối thịt hắn nhổ ra -- là của Dạ Mộc!

Lúc này Dạ Mộc đã đau đến nói không ra lời, có trời mới biết nàng vừa mất đi bao nhiêu khí lực mới nhịn được đau cắt xuống, mà không bị bại lộ.

Nàng vứt khối thịt trong tay, sắc môi trắng bệch, hư nhược tựa ở trong lòng Mặc Lâm Uyên, mà Mặc Lâm Uyên kéo tay áo của nàng lên, chỉ thấy cánh tay của nàng một mảnh máu thịt không rõ.

Dạ Mộc không dám nhìn, đầu quay sang một bên, cau mày quật cường nói.

"Ta nói rồi, các ngươi đều là ta bảo bọc!"

Nên lúc đưa lưng về phía Dạ Lệ, nói chuyện với Mặc Lâm Uyên, nàng quyết từ trên cánh tay mình cắt một miếng thịt xuống, tiếp đó cắt môi của Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt, nhét thịt vào trong miệng hắn.

Đột nhiên bị nàng lấp một khối thịt vào miệng, Mặc Lâm Uyên nhất định sẽ nhổ ra, sau đó tạo thành hiện trường giả Dạ Mộc cắt đầu lưỡi của hắn.

Ngay cả tay nàng đầy máu, đều có thể nói là lúc cắt đầu lưỡi bị dính phải.

Mặc Lâm Uyên bóp chặt tay vang lên tiếng lốc cốc, hắn ôm Dạ Mộc vào trong ngực, nhưng một điểm khí lực cũng không dám dùng, rất sợ thương tổn tới nàng.

"Sao ngươi lại ngốc như vậy?!" Viền mắt của hắn đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể hỏi đi hỏi lại nhiều lần!

"Sao ngươi lại ngốc như vậy?!"

Rõ ràng nàng lúc trước chỉ mất đi miếng da đều ủy khuất khóc trong ngực hắn, vừa rồi lại vì hắn, cắt một miếng thịt từ trên người tự mình xuống, nàng sao lại xuống tay được?

Dạ Mộc thấy hắn khó chịu như cắt thịt của mình, không khỏi trấn an hắn.

"Được rồi cắt thịt trên người còn có thể lành lại được, cắt đầu lưỡi rồi, còn có thể mọc ra sao? Đừng nói nhiều nữa, mau, đưa ta trở về."

Mặc Lâm Uyên liền vội vàng đem bế nàng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay đến tiểu viện nàng ở, trong đầu, hình ảnh nàng đau đến run rẩy lúc trước, dáng dấp nàng miễn cưỡng vui cười, thậm chí nàng đưa khối thịt của chính mình đến trước mặt Dạ Lệ để hắn kiểm tra tái diễn! Nàng sao lại ngốc như vậy? Sao lại có thể ngốc như vậy?

Trong lúc chạy, một giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống trên người Dạ Mộc, nhưng nàng đã không thể cảm nhận được nữa, thân thể này quá yếu, thế cho nên hiện tại nàng đang mê man, không có nửa điểm ý thức.

Nàng như vậy, càng để Mặc Lâm Uyên đau lòng! Cho tới nay, hắn đều sống trong nghi kỵ, phản bội, và trốn khỏi cái chết, tất cả mọi người bên cạnh nói cho hắn biết phải ẩn nhẫn, phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, hắn cũng một mực nỗ lực, nhưng là, trước đó, kỳ thực hắn không rõ ý nghĩa của cường đại ở đâu.

Nhưng là bây giờ, hắn đã biết! Nếu như hắn cũng đủ lớn mạnh, sẽ không cần nhìn Dạ Mộc cắt thịt lấy máu vì hắn, nếu như hắn đủ lớn mạnh, sẽ không cần Dạ Mộc dùng một bảo khố mua tính mạng của hắn!

Trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ! Đây là ý nghĩa của toàn bộ!

Sau khi trở lại phòng, Mặc Lâm Uyên vội vàng bôi thuốc cho Dạ Mộc, nhưng trong quá trình, tay hắn một mực run.

Trước đây tử sĩ hộ tống hắn rời khỏi Mặc Quốc, hắn thật ra muốn mang muội muội cùng đi, nhưng muội muội vì nịnh bợ thái hậu, lại bán đứng hắn, dẫn đến người bảo hộ hắn tử thương hơn phân nửa, đó còn là muội muội ruột của hắn!

Chợt bừng tỉnh, hắn lại nhớ đến lúc Hoàng Hậu ép hắn học thuộc bài văn, lại sắp xếp cho Phụ Hoàng đến nhìn thấy, còn là lúc hắn trả lời không được, từng roi quất thẳng lên người. Nhưng nữ hài ngay trước mắt cùng hắn không hề có qua hệ gì lại có thể vì hắn mà cắt thịt lấy máu 

Trong lòng hắn càng động, tay dần dần trấn định lại.

Buổi tối an tĩnh chỉ có tiếng thở gấp gáp của bản thân hắn, Dạ Mộc đang hôn mê, thân thể nho nhỏ, theo bản năng rúc vào một chỗ.

Trong ánh mắt thâm thúy của Mặc Lâm Uyên lộ ra đau xót, ngón tay dính vết máu tái nhợt, chần chờ thật lâu, mới rơi vào trên mặt của nàng.

"Nha đầu ngốc, ta sẽ không để cho ngươi bị thương nữa."

Dạ Mộc tỉnh lại đã là mấy canh giờ sau, nàng chớp mắt một cái, áo não che mặt!

Thực sự là mất mặt chết nàng rồi!

Nhớ năm đó, đừng nói rơi khối thịt, có một lần nàng bị bắn hai phát đạn, cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, dáng vẻ tối hôm qua, trực tiếp hôn mê, thật là mất mặt!

"Ngươi tỉnh rồi?"

Thanh âm ngạc nhiên của Mặc Lâm Uyên truyền đến, lúc này trời tảng sáng, bên trong gian phòng chỉ có hai người bọn họ.

Dạ Mộc ngồi dậy, cảm giác cánh tay đau, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt nhăn thành bánh bao, mẹ nó, thân thể này thực sự quá mảnh mai!

"Nào, uống nước đi." Mặc Lâm Uyên đưa nước tới trước mặt nàng, Dạ Mộc uống nước xong, mới có cảm giác sống lại.

"Thế nào?"

Mặc Lâm Uyên ân cần nhìn nàng, lúc này bởi vì vẫn là hừng đông, Dạ Mộc vốn là muốn nói mình không có việc gì, không phải là mất một miếng thịt nho nhỏ thôi sao? Nàng vẫn có thể nhịn! Nhưng nàng vừa nghĩ, đây không phải là cơ hội thật tốt tăng thiện cảm sao?

Vì vậy bày vẻ mặt đưa đám nói, "Đau! Siêu cấp đau, ở đây cũng đau, ở đó cũng đau, khắp người đều đau, ta không phải là sắp chết đó chứ."

Nàng một bên hư nhược nói một bên liếc nhìn biểu cảm của Mặc Lâm Uyên, không trách nàng chơi khổ nhục kế, thật sự là việc xấu nguyên thân làm rất nhiều, nàng phải làm vài việc để thay đổi hình tượng.

Quả nhiên, mắt của Mặc Lâm Uyên đều đỏ lên, hắn khàn giọng nói, "Ngươi chờ một chút, ta đi lấy thuốc trị đau đến!"

Nếu Dạ Lệ không giết hắn, còn để hắn làm hộ vệ của Dạ Mộc, như vậy hắn mất đầu lưỡi, chút thuốc trị đau không đến nỗi bọn họ không cho.

"Ái, chờ chút chờ chút!"

Dạ Mộc gọi hắn lại, vất vả ngồi thẳng dậy, "Thực ra ta không sao, đây chỉ là vết thương nhỏ, ngươi bây giờ ra ngoài quá nguy hiểm, nếu để cho người khác phát hiện ngươi chưa mất đầu lưỡi thì làm sao bây giờ!"

Mặc Lâm Uyên thấy nàng lúc này còn lo lắng an nguy của mình, càng thêm đau lòng.

"Yên tâm, ta sẽ để Tiểu Lang đi lấy giúp."

Nhưng biểu tình của Dạ Mộc lại nghiêm một chút, "Chuyện này, tạm thời không cần nói cho Tiểu Lang, ngày mai ta sẽ giải thích với hắn, về phần ngươi, từ giờ trở đi, ngươi cứ làm người câm đi."

Mặc Lâm Uyên kinh ngạc nhìn nàng, hắn cứ tưởng rằng Dạ Mộc rất dễ tín nhiệm người khác, cho nên mới đối tốt với hắn như vậy, nhưng thực ra tính phòng bị của nàng rất mạnh sao?

Cho nên nàng tốt với hắn, là độc nhất?

Phát hiện ra đều này khiến tim của Mặc Lâm Uyên nhảy mạnh một cái, biết rõ không nên, nhưng vẫn là có loại vui sướng đang lan tràn.

"Nhưng thương thế của ngươi."

"Không sao cả." Dạ Mộc cười nói, "Đợi lát nữa tất cả mọi người tỉnh rồi, ta sẽ phái người đến chỗ Dạ Lệ lấy, ta thật sự không sao! Chỉ là..." Đáng tiếc khối bảo tàng kia.

Mặc Lâm Uyên hiển nhiên cũng nghĩ giống nàng, hắn nghĩ đến cái gì đó, liền nghiêm túc nói, "Sau này, ta sẽ cho ngươi càng nhiều bảo tàng hơn!"

Dạ Mộc sửng sốt, sau đó chợt nghe niên thiếu nói từng câu từng chữ.

"Thật ra, ta chính là thái tử Mặc Quốc lẩn trốn ở bên ngoài -- Mặc Lâm Uyên. Sẽ có ngày, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi núi vàng gấp mười lần như thế! Bất quá trước đó, ta chính là một người câm của tiểu thư, tối hôm qua, đa tạ tiểu thư, ra tay cứu giúp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro