Chương 16: Cách Ấp Giới Đồ gần thêm một bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói tạ ơn.

Dạ Mộc thấy hắn nói ra thân phận, thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, xem ra nàng đã tăng đủ thiện cảm, Mặc Lâm Uyên cảm kích nàng như vậy cũng có nghĩa nàng cách Ấp Giới Đồ càng gần thêm một bước rồi.

"Ta không cần núi vàng núi bạc." Dạ Mộc nở nụ cười, ranh mãnh nói rằng, "Bất quá nếu ngươi có thành ý như vậy, sau này, nếu như ngươi có được đồ mà ngươi không cần gì mấy, thì có thể cho ta không?"

Mặc Lâm Uyên ngẩng đầu, nghiêm túc nói, "Ngươi nói là vật gì , ta có thể giúp ngươi tìm."

Ở Mặc Quốc, hắn còn có chút nhân thủ, hắn vốn dự định trốn khỏi Dạ phủ, hồi quốc, thế nhưng hiện tại hắn không muốn gấp gáp rời khỏi.

Dạ Mộc trầm tĩnh lại, giọng nói tùy ý, "Cũng không phải thứ quan trọng gì sau này nếu ngươi lấy được, ta sẽ tìm ngươi đòi, đến lúc đó không cho phép ngươi không đưa."

Mặc Lâm Uyên lắc đầu, "Chỉ cần là ngươi muốn, ta đều cho ngươi." Dù sao, hắn đã nợ nàng hai mạng!

"Cứ quyết định như vậy đi!" Dạ Mộc cười híp mắt, "Trời sáng mau quá, ngươi trở về đi! Nhớ kỹ, sau này ngươi chính là người câm, biết không?"

Mặc Lâm Uyên có chút chần chờ, hắn không muốn đi như thế, thế nhưng đợi lát nữa tỳ nữ phải đến hầu hạ, hắn chỉ có thể rời khỏi, hơn nữa Dạ Mộc ngủ dậy cũng có thêm không ít tinh thần, làm hắn cũng không còn lo lắng nhiều nữa.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

"Ừ ừ, yên tâm đi!" Dạ Mộc khoát khoát tay, làm một bộ dáng mãn nguyện.

Sau khi ra cửa, chân trời đã tảng sáng, cả đêm Mặc Lâm Uyên không ngủ, lại không chút cảm thấy mệt mỏi rã rời nào.

Hắn quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, từ trong lòng ngực mình móc ra một thứ khác, là một khối ngọc tỷ, mà bên trên khắc bốn chữ to -- "Vĩnh Dạ Vương Triều".

Lúc phát hiện ra bảo tàng, trong nháy mắt Dạ Mộc châm hỏa chiết tử, hắn liền phát hiện trong bảo tàng, ngoại trừ có vàng bạc tài bảo, còn có các loại long bào, hắn thấy ngọc tỷ, liền vô ý thức thu vào trong người.

Vật này, nếu như hắn giao nó cho Hoàng Đế Việt Quốc, Dạ gia chắc chắn phải chết, nhưng bây giờ, Dạ Mộc còn ở Dạ gia nên hắn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng vẫn là giấu ngọc tỷ ở trong ngực.

Hắn vừa đi, Dạ Mộc từ y phục rút ra một quyển sách, trên đó viết bốn chữ "Vô Thượng Tâm Kinh", chính là nó!

Dạ Mộc nhức nhối dùng tay nhỏ bé sờ sờ bìa sách, nói lẩm bẩm.

"Tiểu tâm kinh à, vì ngươi, ta đã mất một miếng thịt rồi, ngươi nhất định phải phù hộ ta trở thành cao thủ võ lâm nha! Tốt nhất là cái loại ai tới đều có thể đánh ngã!"

Thời gian thoáng qua, đã qua mấy ngày sau.

Mấy ngày nay, Dạ Tiểu Lang vô cùng trầm mặc, hắn vốn cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, theo một chủ nhân tốt, tương lai cũng có hi vọng.

Thế nhưng trong một đêm, đồng bạn của hắn bị cắt lưỡi! Cũng bởi vì buổi tối ngủ không được ra ngoài, đụng phải quý nhân, điều này làm cho hắn lập tức hiểu được tình cảnh của mình, hạ nhân chính là bị người làm thịt.

Nên mặc dù Dạ Mộc xuất ra công pháp lợi hại để cho bọn họ học tập, hắn cũng không có quá kích động, chỉ là thu hồi lười nhác lúc trước, trở nên vô cùng chăm chú khắc khổ.

Mà Mặc Lâm Uyên không cần phải nói, trình độ khắc khổ của hắn càng hơn trước, hơn nữa hắn được danh sư chỉ dạy, lúc nhỏ đã đả thông kinh mạch, có thể nói là tiến bộ cực nhanh, chỉ là trình độ liều mạng thường xuyên để Dạ Mộc cảm thấy quá quắc.

Bất quá Dạ Mộc thấy bọn họ thấy bọn họ đều hăng hái như thế, liền vung tay lên dẫn bọn hắn đi đến ngoại thư viện học, dù sao hai người bọn họ là tùy tùng của mình, đi theo nghe giảng cũng không ai hoài nghi.

Bất quá lão sư Dạ phủ thỉnh về rất lợi hại, chương trình học sâu rộng mà tỉ mĩ, với lão sư bản thân nàng lén thỉnh về không thể so sánh nổi. Dạ Lệ hoàn toàn là dưỡng nhi tử mình như Hoàng Tử, có cần bày rõ dã tâm như thế hay không?

Chờ chương trình học cuối cùng của một ngày kết thúc, Dạ Mộc chật vật đứng lên, thân thể này của nàng được yêu chiều quen rồi, khôi phục rất chậm, mấy ngày trôi qua, chỗ nàng bị thương vẫn chưa có chuyển biến tốt, mạnh mẽ đi học, đối với thân thể nhỏ này của nàng thực sự rất mệt, chỉ là nàng không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Mà khi nàng đứng lên, bên người có ba nam hài vây quanh, đều là ca ca của thân thể này, từ ngày đầu tiên nàng đến ngoại thư viện này học, bọn họ bắt đầu tìm phiền phức cho nàng, cho tới hôm nay, càng ngày càng quá phận.

"Thất muội muội, ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Nói mau, ngươi rốt cuộc làm cái gì mới có thể trà trộn vào ngoại thư viện! Nếu không nói, đừng trách quả đấm của ta không có mắt!"

Người nói lời này chính là ngũ ca của Dạ Mộc, Dạ Thiên, cũng là đích tử duy nhất trong phủ. Sở dĩ hắn muốn biết nguyên nhân, là mong muốn muội muội ruột của mình cũng có thể đến ngoại thư viện học. Dù sao cũng không phải tất cả hài tử đều có thể đọc sách ở thư viện này, ở đây có thêm Dạ Mộc, cũng chỉ có bốn người mà thôi, những hài tử khác, đều bị đưa đi thư viện phía ngoài, hoặc tự thỉnh lão sư, gián tiếp bằng với bị Dạ Lệ bỏ qua.

Dạ Mộc bị bọn họ năm lần bảy lượt tới tra hỏi, thực sự có chút phiền, "Ta sớm nói là không biết rồi, đây là mệnh lệnh của phụ thân, ngươi có thắc mắc, thì đi hỏi phụ thân là được!"

Nàng nói xong liền muốn bỏ đi, nhưng ngày hôm nay đối phương hiển nhiên không chịu buông tha nàng.

"Xú nha đầu, ta hỏi ngươi là để đếnmắt ngươi, một thứ nữ như ngươi, còn dám vuốt mặt không nể mũi phải không?"

Sự kiên trì của Dạ Thiên đối với Dạ Mộc đã tụt đến cực điểm, nháy mắt ra hiệu, hai ca ca thứ xuất bên cạnh hắn nhào tới muốn bắt Dạ Mộc, nhìn tư thế tựa hồ muốn đánh nàng, lại bị Mặc Lâm Uyên và Dạ Tiểu Lang mỗi người một bên ngăn lại!

Khoảng thời gian huấn luyện khắc khổ này cuối cùng cũng không có uổng phí, lúc này đối phương bị bọn họ túm lại, dù là lớn xác hơn, bọn hắn cũng không thể động đậy.

"Các ngươi làm gì đấy?" Giọng nói của Dạ Tiểu Lang bất thiện hỏi, tiểu thư nhỏ như vậy, bọn họ còn muốn động thủ phải không?

Hai ca ca thứ xuất không thoát được, tức giận nói: "To gan! Ta là thiếu gia trong phủ, một tên nô lệ như ngươi cũng dám đụng đến ta!"

Dạ Thiên thấy Dạ Mộc phản kháng, cũng tức giận đến giơ chân! Hắn ở trong phủ hoành hành ngang ngược đã quen, một thứ nữ nho nhỏ, còn muốn cưỡi trên đầu hắn sao?

"Phản hết rồi! Người của ngươi lại dám đánh chủ tử bị thương, người đâu! Bắt hai tiểu nô lệ này lại, còn có Dạ Mộc, quản giáo không nghiêm, bắt luôn cả nàng!"

Dạ Thiên ra lệnh một tiếng, hạ nhân chung quang nghe thấy, vội vã vây quanh, dù sao theo bọn họ, Dạ Mộc được sủng ái hơn nữa cũng chỉ là thứ nữ, vẫn là lời của đích tử hữu dụng hơn.

Dạ Mộc cũng biết như vậy, thấy những người đó muốn bắt nàng, nàng cười lạnh một tiếng.

"Tiểu Lang, A Cực, các ngươi lui ra."

Hai niên thiếu liếc nhau, đồng thời buông lỏng đối phương ra, Dạ Mộc cũng bước tới phía trước bọn họ, hai tay chống nạnh hất cằm nói với Dạ Thiên.

"Ca ca, ngươi muốn bắt ta? Có thể! Ta biết ngươi đã sớm nhìn ta không vừa mắt, nên ta đứng ở nơi này cho ngươi bắt! Bất quá ta dám cam đoan, ngươi đổi xử với ta thế nào, phụ thân sẽ đối xử với ngươi thế đó, không tin ngươi thử xem, xem thứ nữ nho nhỏ như ta có thể hơn được đích tử duy nhất như ngươi hay không."

"Ngươi!" Dạ Thiên nghe Dạ Mộc khiêu khích, mắt đều đỏ lên vì tức! "Buồn cười, thực sự là buồn cười! Các ngươi lên cho ta, đánh chết không hỏi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro