Chương 17: Phiền phức tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt đen nhánh của Dạ Mộc đảo qua mọi người, hừ nói! "Đến đây, Dạ Thiên phạm sai sẽ không chết, nhưng các ngươi thì chưa chắc, ai muốn chết cứ tới đây! Dạ Mộc ta có thể lăn lộn ra đến ngoại thư viện này, muốn gây sự với ta, cân nhắc cân lượng của mình một chút trước đi rồi tính!"

Bọn hạ nhân vốn tới gần mấy mặt nhìn nhau, đều ngừng lại, kỳ thực bọn họ không phải là bị lời của Dạ Mộc hù dọa, mà là trên người có Dạ Mộc trên người có ngạo khí và tự tin mà Dạ Thiên cũng không có! Cái loại chắc chắc và không sợ hãi này, để cho bọn họ cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng rất chột dạ.

Đúng vậy, Dạ Mộc không thể chỉ là thứ nữ thông thường, đích nữ còn vào không được vào được ngoại thư viện, nàng đến được, động nàng, tai ương tuyệt đối là bản thân.

Cho nên mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, một hạ nhân trong đó đi tới phía sau Dạ Thiên xấu hổ nói, "Thiếu gia, vẫn là thôi đi, tướng quân đã phân phó không được ẩu đả ở ngoại thư viện."

Sau đó hắn đã bị Dạ Thiên xáng cho một bạt tai!

"Phế vật! Các ngươi có ý gì? Không dám động vào nàng? Nàng chỉ là một thứ nữ mà thôi! Các ngươi sợ cái gì?"

Nhưng người đứng bên cạnh hắn nghe vậy, đều cúi đầu.

Dạ Mộc thấy thế, thổi phù một tiếng nở nụ cười, "Nhìn đi, không phải ta không cho ngươi bắt, là bản thân các ngươi không dám! Còn có việc không? Không có việc gì ta đi đây, dù sao phụ thân đại nhân cũng coi trọng ta, thời giờ của ta, vẫn là rất quý báu!"

Nói xong, nàng không để ý đến sắc mặt xanh đen của Dạ Thiên, xoay người thỏa mái đi mất.

Bất quá trong lòng nàng lại không nhẹ nhõm như biểu hiện, xảy ra chuyện như vậy, kỳ thực nàng sớm có dự liệu.

Dạ Lệ nuôi hài tử như nuôi cổ, hắn không phản đối việc tự tàn sát lẫn nhau, bởi vì hắn mong muốn có được người mạnh nhất, nếu không cũng sẽ không tùy ý để thê thiếp nuôi hài tử theo phương hướng hung tàn, nên trưởng thành dưới hoàn cảnh này, khuynh hướng bạo lực của hài tử của Dạ phủ rất mạnh, dù là nàng không tranh, nhưng việc đến ngoại thư viện, cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác, ngày hôm nay chỉ là bắt đầu mà thôi.

Chỉ là hiện tại nàng như cánh chim không gió, nếu như bị một ít đại nhân vật trong phủ theo dõi, chỉ sợ không được tốt, nhưng là đã đi đến bước đường này, nàng cũng không có thể quay đầu lại.

Ai biết được Dạ Mộc trở lại không bao lâu, đã bị của chủ mẫu truyền gọi. Trong lòng nàng rùng mình, không nghĩ tới đối phương đến nhanh như vậy.

"Phụ thân có ở trong phủ không?"

Trước lúc ra cửa, Dạ Mộc hỏi tỳ nữ bên người.

Tiểu Thu nói, "Nô tỳ đã nghe ngóng, tướng quân đang ở yến khách, bất luận kẻ nào cũng không gặp."

Dạ Mộc khẽ nhíu mày, nhưng chủ mẫu truyền gọi, dù là nàng không đi, chỉ sợ đối phương cũng sẽ tìm đến, vì vậy nói rằng.

"Tiểu Thu, ngươi đi tìm phụ thân, chờ yến khách của hắn kết thúc, ngươi liền lập tức nói cho hắn biết tình cảnh của ta, nói cho hắn biết mẫu thân muốn giết ta!"

"Cái gì? !"

Cái này, không chỉ có Tiểu Thu sợ ngây người, Dạ Tiểu Lang và Mặc Lâm Uyên cũng lộ ra vẻ lo lắng, bất quá là bị gọi đi gặp thôi mà, vì sao Dạ Mộc nói nghiêm trọng như vậy? Vị chủ mẫu kia không phải vẫn luôn mang danh độ lượng sao?

Nhưng lúc này Dạ Mộc không có biện pháp giải thích nhiều, bởi vì người chủ mẫu tìm đến gọi nàng đã mạnh mẽ xông vào.

"Thất tiểu thư, thực ra người không cần chuẩn bị cái gì, trực tiếp đi qua là được, xin mời."

Uyển Hồng xông từng bước thật rộng đến gần, thần thái cường thế nói.

Dạ Mộc hừ một tiếng, "Đi thì đi, phải dùng thái độ như trông giữ phạm nhân như vậy sao? Còn sợ ta chạy hay sao?"

Thấy Dạ Mộc sắp đi, Mặc Lâm Uyên đột nhiên giữ tay của nàng lại, hắn không thể nói chuyện, bởi vì hắn bây giờ là người câm, nên chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu.

Dạ Mộc hiểu, rất nghiêm túc nói, "Không có việc gì, chuyện này ta có thể xử lý, ngươi và Tiểu Lang, cũng không được phép tham dự."

Trong tiềm thức, Dạ Mộc thường xuyên sẽ quên mình mới sáu tuổi, đối với người của nàng vẫn là giống như trước, có một loại tâm lý bảo hộ.

Hôm nay Mặc Lâm Uyên và Dạ Tiểu Lang đều là thân phận nô lệ, Mặc Lâm Uyên còn "Bị cắt đầu lưỡi", nên bọn họ càng ít xuất hiện ở trước người khác càng tốt.

Nói xong, Dạ Mộc hất tay của Mặc Lâm Uyên mà đi, trước mặt người ở bên ngoài, nàng luôn luôn không có biểu hiện ra có bao nhiêu coi trọng với bọn họ, Uyển Hồng tự nhiên cũng không có để bọn họ vào mắt.

"Xin mời, Thất tiểu thư."

Dạ Mộc hừ một tiếng, đi nhanh ở phía trước, Dạ Tiểu Lang muốn đuổi theo, thế nhưng bị Mặc Lâm Uyên kéo lại, bọn họ hiện tại chỉ sẽ thêm vướn chân mà thôi, nếu Dạ Mộc nói như vậy, chủ mẫu Dạ gia kia khẳng định không phải thứ tốt lành gì, nên hắn dùng ánh mắt nói cho phương biết.

Dạ Tiểu Lang vừa nhìn ánh mắt của hắn liền hiểu, "Ngươi là nói chúng ta cùng đi tìm tướng quân sao?"

Hắn có chút sợ, bởi vì Dạ Lệ thực sự rất đáng sợ, không cẩn thận liền sẽ chết! Thế nhưng nghĩ đến tiểu thư nhà mình, ánh mắt của hắn liền kiên định, nói với Tiểu Thu, "Thu tỷ tỷ Thu tỷ tỷ, đi thôi! Chúng ta cùng đi!"

Tiểu Thu gật đầu, mấy người vội vã đến tiền thính.

Dạ Mộc nói chủ mẫu muốn giết mình, kỳ thực không phải nói quá, nàng đọc qua quyển truyện này nên rất rõ ràng, đương gia chủ mẫu Dạ gia cũng không phải người nhân từ, hơn nữa, nàng hẳn là đã sớm nhìn mình không vừa mắt, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi.

Nguyên nhân nàng nhìn mình không vừa mắt rất đơn giản, bởi vì sinh mẫu của nguyên thân, vốn là tâm phúc bên người chủ mẫu, cuối cùng lại dùng tâm cơ leo lên giường của Dạ Lệ, được sủng ái mấy năm, nhưng bởi vì quá kiêu ngạo, một năm trước đã bị chủ mẫu bí mật giết chết.

Sau đó chủ mẫu sợ bị Dạ Lệ hoài nghi, nên yên lặng ém xuống, chăm sóc tốt cho thứ nữ, không cho nàng học nữ công gia chánh, không cần nàng thỉnh an, muốn dằn vặt người khác thế nào cũng tùy thích, cái gì cũng đều thuận theo nàng, thực tế đây là một dạng giết hại, nhưng lại tạo nên một cảm giác sai lầm rằng chủ mẫu đối tốt với nàng, như vậy, sau này chủ mẫu xuống tay với nàng, người khác cũng sẽ không hoài nghi.

Mà bây giờ trôi qua một năm, nếu là chủ mẫu mang thù, hiện tại cũng thời cơ có thể xuống tay với nàng rồi, cho nên nàng mới có thể nói, chủ mẫu muốn giết nàng.

Ngay thời gian nàng suy nghĩ vơ vẫn, người đã được đưa đến địa phương giàu sang nhất, tinh xảo nhất của tướng quân phủ. Trong lương đình, giả sơn nước chảy, một quý phụ đang uống trà, phía sau là người đi theo hầu vô số, đều vây chung quanh nàng.

Chiếc váy xanh đỏ kéo dài trên mặt đất, hiện lên ánh sáng trong suốt, Dạ Mộc híp mắt một cái, buông tạp niệm xuống, đi vào hành lễ, "Mẫu thân, Tiểu Thất tới rồi."

Ôn Như quét nàng một mắt, cũng không gọi dậy, mở miệng cho nàng một loại cảm giác thật kéo.

"Mộc Nhi gần đây có uy phong thật lớn, nghe nói, đến ca ca ngươi cũng phải tránh đi mũi nhọn."

Thanh âm của bà ta ôn nhu, người nhìn qua ngũ quan bình thường, cũng rất nhu hòa, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.

Trong lòng biết Dạ Mộc đối phương dụng ý bất thiện, kế sách lúc này, chính là kéo dài thời gian, mong rằng Dạ Lệ nể mặt nàng tặng hắn một bảo tàng, mà đi qua cứu nàng.

Vì vậy Dạ Mộc đứng dậy, che miệng nói, "Lẽ nào ca ca cáo trạng với người sao? Ca ca hiểu lầm, Tiểu Thất bình thường kính trọng hắn nhất, chuyện lần trước là hai huynh muội chúng ta nói đùa thôi!"

"Nói đùa?"

Ôn Như không nghĩ tới tiểu nữ hài trước mặt vậy mà lại biết chuyện lớn hóa nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro