Chương 18: Làm sao thoát thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà ta cười lạnh một tiếng.

"Mộc Nhi à, thoáng cái ngươi cũng lớn như vậy, còn nhớ rõ chuyện một năm trước, sinh mẫu ngươi vừa mới chết, bộ dáng đáng thương của ngươi không, trong một năm này nếu không phải bổn phu nhân chiếu cố ngươi, ngươi sống chỉ sợ cực khổ như những tỷ muội thứ nữ của ngươi thôi."

Dạ Mộc mặt dày cười nói, "Cho nên mới nói phu nhân trạch tâm nhân hậu, phu nhân đối xử với Tiểu Thất tốt như thế, sau này Tiểu Thất nhất định sẽ báo đáp người!"

Ôn Như nghe vậy, dáng tươi cười trên miệng càng thêm sâu.

"Báo đáp thì không cần", bà lấy một tách trà thưởng thức ở lòng bàn tay, híp mắt mở miệng, "Nếu như ngươi nói ngươi bị bệnh, bổn phu nhân đón ngươi đến chủ viện điều dưỡng, nhưng bệnh ngươi lại trở nặng, đột nhiên liền chết, tướng quân sẽ trách tội bổn phu nhân không?"

Trong lòng Dạ Mộc nhảy thót một cái! Dự cảm xấu nhất linh nghiệm, nữ nhân này không phải muốn dạy dỗ nàng, mà là muốn trực tiếp giết chết nàng!

Nàng giống như ngây thơ nói, "Phu nhân, người nói cái gì thế? Tiểu Thất không hiểu, Tiểu Thất cũng không có bị bệnh! Hơn nữa buổi tối phụ thân còn phải đến thử công khóa của ta, ta sao có thể bệnh được?"

Ôn Như thương hại nhìn nàng, "Thật là một hài tử đáng thương, bản thân bệnh cũng không biết, sợ là sợ buổi tối ngươi gặp tướng quân, bệnh đến lời cũng nói không được, bất quá tướng quân sẽ hiểu lòng hiếu thảo của ngươi!"

Bà nói xong, phất phất tay, hai đại tỳ nữ phía sau nàng đi ra, một người trong đó cầm một bình nhỏ, vừa nhìn liền biết không phải là thứ tốt gì rồi!

Dạ Mộc lui về phía sau một bước, cười gượng nói, "Phu nhân, ta bất quá chỉ là chọc phải ca ca một lần, người có cần làm thế không?"

Ôn Như đứng dậy, thong dong nói rằng, "Chọc phải? Không, sống đến sáu tuổi, đã là nhân từ của bổn phu nhân đối với ngươi rồi, ngươi biết không?"

Bà dừng một chút, nhãn thần tựa như độc xà nhìn Dạ Mộc, "Ngươi căn bản cũng không nên sinh ra, ngươi và nương tiện nhân kia của ngươi đều như nhau, để bổn phu nhân cả ngày lẫn đêm đều như mắc xương ở cổ họng, bất quá, ta càng ghét ngươi thì càng tốt với ngươi, như vậy, ai sẽ biết ngươi sẽ chết trong tay của ta?"

Biểu tình của Dạ Mộc nghiêm một chút, "Mẫu thân, lời này của ngươi không đúng rồi, trong vòng một năm ta và sinh mẫu ta đều không lý do chết đi, người khác chắc hẳn đều biết là ngươi làm, nếu như ta chỉ là một thứ nữ bình thường thì cũng thôi, không ai truy cứu, thế nhưng phụ thân trọng dụng ta, không thôi người cho rằng, tại sao phụ thân cho phép ta đi đến ngoại thư viện?"

Nói đến đây, Ôn Như đã cảm thấy giận không kềm được! Nữ nhi của bà còn không thể đi đến ngoại thư viện học, tiện chủng này dựa vào cái gì chứ? Cho nên bà không bị dọa, trái lại càng hận Dạ Mộc hơn!

"Người đâu! Thất tiểu thư dĩ hạ phạm thượng, bắt nàng lại cho ta!"

Bắt lại? Đây là muốn đổ thuốc hả? Dạ Mộc quay đầu bỏ chạy, có đồ ngốc mới ngồi không chờ chết!

Nàng vừa chạy, Ôn Như liền phái nhiều người hơn đuổi theo, Dạ Mộc tay nhỏ chân nhỏ, nhiều lần đều thiếu chút nữa bị bắt lại! Đáng ghét, nếu như hôm nay nàng thoát được, tuyệt đối sẽ làm cho lão yêu bà này đẹp mặt.

Bên kia, đám người Mặc Lâm Uyên quả nhiên bị ngăn cản!

"Tướng quân đang mở tiệc chiêu đãi Triệu Vương và Lưu Thái Úy, các ngươi dám xông vào, không muốn sống nữa sao?"

Dạ Tiểu Lang tương đối kích động, túm lấy thị vệ kia nói, "Nhưng là tiểu thư rất nguy hiểm, tiểu thư là nữ nhi của tướng quân, tướng quân sẽ không thấy chết mà không cứu!"

Thị vệ nghe vậy cười nhạt, đẩy hắn, "Được rồi! Thất tiểu thư ở trong phủ làm sao có thể gặp nguy hiểm? Còn ở chỗ này sinh sự nữa, ta sẽ bắt bọn ngươi lại!"

Thấy người này nói không thông, ba người đều nóng nảy, Mặc Lâm Uyên biết, Dạ Mộc hiện tại có điểm phân lượng trong lòng Dạ Lệ, thế nhưng về điểm phân lượng này chỉ sợ không đủ để để ông ta rời yến tiệc tiếp Triệu Vương này, hắn phải nghĩ biện pháp, buộc ông ta đi mới được! Nhưng điều kiện tiên quyết là, trước hết hắn phải gặp được ông ta!

Vừa lúc này, linh cơ của Mặc Lâm Uyên khẽ động, ở lòng bàn tay Dạ Tiểu Lang viết một chữ 'Lưu'.

Ngay từ đầu Dạ Tiểu Lang không rõ, nhưng thấy Mặc Lâm Uyên chỉ chỉ vết thương đã khép lại trên vai, hắn bật người liền hiểu, tên biến thái Lưu Thái Úy kia, hắn cũng tới!

Lẽ nào, bọn họ phải làm như vậy?

Dạ Tiểu Lang chần chờ nhìn Mặc Lâm Uyên, Mặc Lâm Uyên trịnh trọng gật đầu, phải làm như vậy!

Cho nên hai người bọn họ hợp kế, chạy đến chỗ ở của nô lệ, quả nhiên, nơi đó có người đang chọn nô lệ đưa đến tiền sảnh, đây là cơ hội để bọn hắn trà trộn vào!

Bên kia, Dạ Mộc ở Vũ Lộ Viên của chủ mẫu nháo đến gà bay chó sủa!

"Phế vật, một đứa nhỏ sáu tuổi cũng không bắt được, các ngươi muốn chết sao?"

Ôn Như cũng duy trì không được bộ mặt giả ôn nhu kia nữa, dùng sức vỗ bàn một cái, tất cả hạ nhân đều tới gần phương hướng Dạ Mộc, nhưng Dạ Mộc thật giống như cá chạch luồn lách khắp nơi, hơn nữa viện tử rộng như thế, bọn họ thế nào cũng bắt không được.

Dạ Mộc cũng cảm thấy may mắn, bản thân trong khoảng thời gian này không có lười biếng, khôi phục một chút thân thủ, nàng chạy nhảy chung quanh viện, trong lòng suy nghĩ Dạ Lệ nhất định phải mau chút!

Nhưng vừa lúc đó, một nam nhân cao lớn ngăn cản đường đi của nàng! Dạ Mộc ở trên người người này ngửi thấy được một khí tức giết chóc, không tốt, là cao thủ nội công!

Đáng tiếc thân thể ngắn nhỏ của Dạ Mộc, chỉ qua được hai chiêu trong tay hắn liền bị túm cổ áo nhấc lên, thật giống như nhấc một con sói con lên vậy.

Dạ Mộc bị nhấc lên muốn phản kích, nhưng đối phương đánh một quyền vào bụng của nàng, nhất thời cả người đều đau đều đau đến co lại.

"Phu nhân, ta bắt được rồi."

Ôn Như thấy một chút chuyện nhỏ như thế còn cần người này xuất thủ, có chút ngượng ngùng. Bà chỉnh sửa lại dung nhan của mình một chút, mới vừa cười vừa nói.

"Làm phiền Nghiêm sư phụ rồi." Sau đó vừa nghiêng đầu, không vui nói, "Các ngươi còn chưa qua bắt nha đầu chết tiệt kia lại!"

"Vâng!"

Trong lòng Dạ Mộc rùng mình, muốn chạy trốn, thế nhưng một quyền kia của nam nhân chết tiệt này thực sự lợi hại, nàng đau đến cả người đều run, rất dễ dàng bị bọn người Ôn Như bắt lại.

Giao người cho hạ nhân xong, nam nhân họ Nghiêm kia cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, Ôn Như có chút quyến luyến nhìn thoáng qua bóng lưng đối phương, sau đó đi một bước đi tới trước mặt Dạ Mộc, trên cao nhìn xuống.

"Tiểu nha đầu, không nghĩ tới tuổi không lớn lắm, thân thủ không tệ, ngươi trái lại rất biết giấu dốt."

Thấy trên trán Dạ Mộc đều là mồ hôi lạnh, nàng cười nói, "Chỉ là ngươi không nghĩ tới, bên cạnh ta sẽ có đại sư nội công đi? Cũng phải, người biết nội công ít lại càng ít, cũng tại ngươi có số đoản mệnh, rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết rất thống khổ."

Nói xong, liền ngoắc người đổ thuốc cho Dạ Mộc.

Dạ Mộc bị áp quỳ trên mặt đất, chịu đựng đau nhức ngẩng đầu, "Ngươi tốt nhất trực tiếp đánh chết ta, bằng không chỉ cần phụ thân đến thăm ta, ta cho ngươi trả giá thật lớn!"

"Ngươi!" Hai tròng mắt của Ôn Như trừng to! Bất quá Dạ Mộc đã nhắc nhở bà, tuy rằng độc này khó giải, thế nhưng nhất thời không chết được, nói như vậy, thật đúng là không bằng đánh chết.

"A, ngươi đã lựa chọn chết kiểu này, ta đây sẽ thành toàn ngươi, người đâu, bày hình cụ! Bổn phu nhân muốn xem thật kỹ một chút, ngươi cầu xin tha thứ thế nào!"

Dạ Mộc cúi đầu, cắn chặt răng không nói, so với bị ép dùng độc không biết tên, nàng tình nguyện chịu bị đánh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro