Chương 19: Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay nàng chỉ có thể gửi hy vọng vào Dạ Lệ, hận chỉ hận nàng quá nhỏ, cái gì cũng không làm được, thực sự đáng ghét!

Một đám tiểu nô lệ bị đưa đến yến khách, nhưng hai nô lệ trong đó lại không khóc không nháo, chính là Mặc Lâm Uyên và Dạ Tiểu Lang!

Trong phòng đã nói xong chính sự, nói xong chính sự là lúc tiêu khiển, Lưu Thái Úy chà xát tay, nhìn cũng không thèm nhìn những tiểu nô lệ chưa này, cười nói với Dạ Lệ.

"Tướng quân, thực không dám đấu diếm, bổn quan gần đây đều không có hứng thú với các tiểu tử kia, cũng không biết tiểu nô lệ kia của quý phủ, hiện tại như thế nào?"

Dạ Lệ không nghĩ tới hắn ta còn nhớ thương Mặc Lâm Uyên, có chút không vui, nhưng vì mặt mũi, ông vuốt râu mép giải thích một câu.

"Hài tử kia à? Bị một đao của ngươi, hiện tại chỉ sợ trọng thương chưa được trị khỏi?"

Ai biết lúc ông nói lời này, trong đám nô lệ đột nhiên chạy ra hai tiểu nô lệ.

Trong đó Dạ Tiểu Lang vừa ra tới, liền lớn tiếng nói, "Tướng quân, không xong rồi! Tiểu thư hiện tại gặp nguy hiểm! Thỉnh người đi cứu nàng!"

Một lời liền chọc ra vô số con sóng, người tới đây không phú cũng quý, vừa nghe gặp nguy hiểm, đều rối loạn lên.

Dạ Lệ vỗ mạnh bàn một cái! Phát hiện hai người to gan này không phải ai khác, chính là hai tiểu nô lệ bên người Dạ Mộc, nhất thời giận không kềm được, không cần suy nghĩ đã nói.

"Hỗn láo! Tướng quân phủ ở đâu ra nguy hiểm? Người đâu, lôi hai nô lệ yêu ngôn hoặc chúng này ra, trực tiếp xử tử!"

"Chậm đã!" Lưu Thái Úy đột nhiên đứng dậy, hai mắt phát quang nhìn chằm chằm Mặc Lâm Uyên, Mặc Lâm Uyên được nuôi hơn một tháng nay, khí sắc càng tốt hơn trước, nhìn đến nước bọt của Lưu Thái Úy đều muốn chảy ra ngoài.

"Tướng quân chậm đã chậm đã!" Hắn thở hổn hển, chỉ vào Mặc Lâm Uyên nói, "Tướng quân, nếu tiểu tử này còn sống, cùng với giết, không bằng tặng cho bổn quan đi!"

Hắn ta vội vã như vậy, hầu như không cần nghĩ ngợi liền nói ra, hoàn toàn không có cố kỵ Dạ Lệ đang nhíu chặt mày.

Hai mắt ông chăm chú nhìn Mặc Lâm Uyên, tiểu tử này, ông đã sớm muốn giết, hắn đã biết quá nhiều bí mật của ông rồi, làm sao có thể tặng người khác?

Nhưng là vừa nghĩ tới Mặc Lâm Uyên nhỏ như vậy, không biết chữ không nói, còn bị bản thân cắt đầu lưỡi, dù là tặng người khác, vậy cũng không sao, hơn nữa nam đồng rơi vào trong tay Lưu Thái Úy, không có người nào có thể sống qua ba ngày, tặng hắn ta cũng không sao!

Vì vậy mi tâm hắn mạnh buông lỏng ra.

"Nếu đại nhân đều lên tiếng, như vậy bổn tướng quân..."

"Không thể!" Dạ Tiểu Lang đột nhiên cấp thiết cắt đứt lời của bọn họ, nghĩ trước khi tới chữ Mặc Lâm Uyên viết xuống lòng bàn tay, hắn lấy dũng khí gằn từng chữ với Dạ Lệ.

"Tướng quân, A Cực có đồ quan trọng muốn cho ngài xem qua, nếu ngài không xem, tuyệt đối sẽ hối hận!"

Nói xong, ngưng thần bế khí chờ Dạ Lệ trả lời.

Nếu là tiểu nô lệ nói như vậy, Dạ Lệ tuyệt đối sẽ cười nhạt, nên xử lý như thế nào còn có thể nghiêm phạt gấp bội! Nhưng là tiểu nô lệ biết rất nhiều bí mật của ông kia có cái gì cho ông xem? Ông nguy hiểm híp mắt một cái, đứng dậy, từ chủ vị đi xuống, đi đến chỗ hướng bọn họ.

Phòng khách trở nên châm rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, Triệu Vương ở một bên phe phẩy cây quạt như có điều suy nghĩ, Lưu Thái Úy còn lại là khẩn trương nhìn Mặc Lâm Uyên, rất sợ Dạ Lệ sẽ trực tiếp chém hắn! Dạ Tiểu Lang cũng có chút sợ lui về sau một bước, chỉ có Mặc Lâm Uyên rất trấn định, ngẩng đầu nhìn thẳng Dạ Lệ.

Một lúc lâu, trong phòng đều bị một loại áp lực táo bạo bao phủ, Dạ Lệ cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt hắn, trên cao nhìn xuống, "Có cái gì cho ta xem? Giao ra đây."

Chung quanh truyền đến tiếng có người nuốt nước bọt, Mặc Lâm Uyên gầy yếu ở trước mặt Dạ Lệ cao to có vẻ yếu ớt như vậy, phảng phất có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại sừng sững bất khuất, sắc mặt trấn định, thậm chí còn có mấy phần thong dong.

Hắn đưa ra một món, an tĩnh đặt ở trong tay Dạ Lệ.

"Đây là..."

Không ít người chỉ thấy là một thứ ngọc thạch, nho nhỏ, thấy không rõ lắm.

Dạ Lệ nhìn khối ngọc trong lòng bàn tay bị niên thiếu cầm đến phát nhiệt, sắc mặt từng chút một trở nên cực kỳ xấu xí! Ông lật lại nhìn, bên trên có bốn chữ lớn 'Vĩnh Dạ Vương Triều' càng làm cho cả người ông rét run, tứ chi đều trở nên cứng ngắc!

Bởi vì, đây là đồ trong bảo tàng.

Phát hiện bảo tàng, mặc dù ông không có cho người xem chừng, thế nhưng ngầm mời cao thủ tọa trấn, tiểu tử này không có khả năng qua đó trộm, khả năng duy nhất, chính là đêm ông phát hiện ra bảo tàng, tiểu tử này len lén mang ra ngoài!

Mà hắn hiện tại đưa vật này cho ông, ý tứ rất rõ ràng, chính là uy hiếp ông!

Một ngày ngọc tỷ này bị người có dụng ý lấy được, dã tâm của ông sẽ bị người khác biết! Đại kế của ông, tất cả đều hóa thành bong bóng! Hậu quả nghiêm trọng nhất, chính là trên dưới Dạ gia, một người cũng đừng mơ chạy thoát!

Nghĩ như vậy, trong mắt Dạ Lệ dâng lên sát khí, ông dùng nội lực bóp vỡ khối ngọc, sau đó tàn bạo nhấc Mặc Lâm Uyên lên, hung hăng đè hắn lên trên cột trụ lớn bên cạnh, "Ngươi tìm chết!"

Toàn bộ hạ nhân ca cơ ở đại điện quỳ xuống, sắc mặt khách nhân đến dự tiệc cũng đều nghiêm một chút, thân thể căng chặt.

Sát khí thấu xương đập vào mặt, Mặc Lâm Uyên bị Dạ Lệ nắm chặt cổ áo, mặt tái nhợt dần dần nghẹn đỏ, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm sợ hãi, hắn một tay cầm lấy tay của Dạ Lệ, một tay kia chỉ chỉ về phương hướng của Triệu Vương, âm thầm uy hiếp, để Dạ Lệ càng thêm căm tức!

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu hắn lấy ra được một ngọc tỷ, nói không chừng còn cầm được thứ khác, mà Dạ Lệ và Triệu Vương bí mật mưu đồ, trên thực tế đều tự cho mình là Hoàng Đế, hiện tại Triệu Vương ở nơi này, nếu là hắn nhìn thấy, biết được cái gì không nên biết, đến phiên Dạ Lệ đại họa đầy đầu.

Nên tuy rằng Dạ Lệ muốn trực tiếp bóp chết Mặc Lâm Uyên, nhưng là cánh tay nổi gân xanh, ngón tay căn bản không có bao nhiêu lực, ông bị uy hiếp, mà ông, còn thật sự không dám cứ như vậy bóp chết tên nô lệ đáng chết này!

Lúc này Lưu Thái Úy dù là luyến tiếc, cũng không dám nhổ râu con cọp Dạ Lệ, trái lại Triệu Vương thấy Mặc Lâm Uyên dùng ngón tay chỉ hắn ta, vừa gấp chiết quạt trên tay lại, vừa cười nói, "Tướng quân không nên tức giận, bổn vương thấy tiểu gia hỏa này rất thú vị, vì sao hắn không nói lời nào, các ngươi đây là đang chơi trò đoán ý gì vậy?"

Tiếng của Triệu Vương làm cho thân thể của Dạ Lệ âm thầm run nhẹ, ông liếc nhìn Triệu Vương một cái, giết người không chớp mắt như ông, lúc này cũng cảm nhận được sợ hãi, lưng đều là mồ hôi lạnh.

Quả nhiên, trước đây ông nên giết tiểu nô lệ này! Lúc này cũng sẽ không cần chịu uy hiếp của hắn.

"Không có, không có gì."

Cũng chỉ chốc lát, Dạ Lệ cười khan một chút, đột nhiên buông tay, hất Mặc Lâm Uyên xuống, "Hai tiểu tử này đều là người bên cạnh nữ nhi ta, bọn họ nói nữ nhi của ta hiện tại gặp nguy hiểm, ta không tin, nên thử xem bọn họ nói thật hay giả, hơn nữa, nó là một đó là một người câm, không thể nói chuyện."

"Thật không?" Không rõ ý tứ như thế nào Triệu Vương chỉ vu vơ trả lời mấy chữ cho có lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro