Chương 20: Lằn ranh sự sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tiểu Lang cầm lấy tay của Mặc Lâm Uyên, thân thể run nhè nhẹ, trong nháy mắt vừa nãy, hắn thật sự sợ rằng Dạ Lệ sẽ trực tiếp bóp chết A Cực! Cũng không biết A Cực rốt cuộc là nói với hắn cái gì, vậy mà có thể thoát chết?

Nhưng lúc này, Mặc Lâm Uyên vỗ tay hắn một cái, dùng ánh mắt ra hiệu, lúc này mới kéo lại tâm hồn đã bị dọa cho bay xa của Dạ Tiểu Lang, hắn liền vội vàng nói: "Tướng quân, thỉnh người mau đi xem một lần đi! Tiểu thư thật sự có nguy hiểm, chúng ta cũng là không có biện pháp, cho nên mới phải cứng rắn xông vào thôi!"

Dạ Lệ nghe vậy, giả vờ lo lắng nói với mọi người, "Nếu là trong nhà có việc, bổn tướng quân đi một chút sẽ trở lại, xin chư vị thoả thích hưởng lạc, không nên khách khí."

Nói xong, liền ngoắc tay, ca cơ tiếp tục khởi vũ, quản gia cũng đưa càng nhiều mỹ nữ tới, phục vụ cho tân khách chọn lựa.

Ở nơi người khác không thấy được, Dạ Lệ hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Lâm Uyên, sau đó xông ra trước.

Mặc Lâm Uyên trấn an vỗ vỗ tay của Dạ Tiểu Lang, mang theo hắn cùng đi.

Vừa ra ngoài, Dạ Lệ cũng duy trì không được khuôn mặt tươi cười nữa, bất quá ông không có lập tức hưng sư vấn tội, trước khi Triệu Vương rời đi, ông sẽ xem như chưa có gì xảy ra, chỉ là vẫy vẫy tay, để Mặc Lâm Uyên tiến lên.

"Ngươi trái lại rất trấn định, một chút cũng không như một hài tử." Ánh mắt của Dạ Lệ rất nguy hiểm, nhưng giọng nói lại rất hiền hoà.

Mặc Lâm Uyên "Câm", tự nhiên sẽ không mở miệng, chỉ là vội vả chạy đi, Dạ Mộc bỏ đi lâu như vậy, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!

Nhưng hắn không trả lời, Dạ Lệ liền ngừng lại, ông không đi, Mặc Lâm Uyên tự nhiên cũng không thể đi, hắn quay đầu lại cau mày nhìn Dạ Lệ, một chút cũng không e ngại, không hiểu sao làm cho Dạ Lệ muốn cười.

"Ngươi trái lại một chút cũng không sợ chết."

Mặc Lâm Uyên lòng nóng như lửa đốt, rõ ràng là 'nữ nhi' của ông ta, nhưng ông ta một chút cũng không nóng lòng! Không hỏi nguyên do, không quan tâm nàng ở đâu, trái lại nhắm vào một tên nô lệ như hắn không tha, quả thực không có nhân tính đến cực điểm!

Tay của Mặc Lâm Uyên nắm thành quyền, mà Dạ Tiểu Lang ở một bên quỳ xuống.

"Tướng quân tha mạng! Chúng ta cũng chỉ là quá lo lắng tiểu thư, tiểu thư bị phu nhân gọi đi, sống chết không rõ, thỉnh người nhanh đi cứu nàng đi!"

"Hoang đường, bị phu nhân gọi đi thì có thể nguy hiểm gì?" Dạ Lệ giận tái mặt, thực sự không tin đối phương vì một nguyên nhân như thế dám tới tìm hắn.

Dạ Tiểu Lang không biết nên nói như thế nào, mà Mặc Lâm Uyên kéo hắn một cái, lôi hắn dậy, không nói gì thêm, chỉ tay về hướng viện của chủ mẫu.

Dạ Tiểu Lang hiểu ý của hắn, cắn răng một cái nói rằng, "Thỉnh tướng quân đi xem sẽ biết! Nếu như chúng ta nói bậy, tình nguyện chịu bất kỳ trách phạt gì!"

Dạ Lệ nghe bọn hắn nói như vậy, phất ống tay áo một cái, đi nhanh đến viện của phu nhân.

Thật xa liền nghe được một ít thanh âm không giống bình thường.

Dạ Mộc bị trói vào băng ghế, đại bản đánh nàng cái sau so cái trước càng nạnh tay, đánh đến cho nàng da tróc thịt bong!

Ôn Như ngồi trong đình, nghe âm thanh từng tiếng từng tiếng đánh vào da thịt, tươi cười đầy mặt.

"Đúng là một đứa cứng đầu, vậy mà không chịu cầu xin tha thứ, thật là tiếc."

Lúc này Dạ Mộc đã nói không ra lời, nàng không cần nhìn cũng biết nửa người dưới của mình đều là máu, đối với một hài tử lại có thể hạ độc thủ như vậy, nữ nhân này tốt nhất đừng nên để rơi vào trong tay của nàng!

"Được rồi, đừng đùa nữa." Ôn Như nhìn mặt trời ngã về tây một chút, hừ nói "Trực tiếp đánh chết đi."

"Vâng." Người thi trượng nghe vậy, giơ đại bản lên thật cao, trong mắt lóe lên một tia sát ý! Không cần suy nghĩ, đại bản rơi xuống, Dạ Mộc hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Dạ Mộc ngước mắt nhìn cửa viện đóng chặt, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, thế giới không có nhân quyền quả nhiên khắp nơi đều là nguy cơ, nàng sắp phải chết rồi sao?

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, cửa chính của viện bị một cước đá văng!

"Dừng tay!"

Dạ Mộc nghe được thanh âm của Dạ Lệ, thân thể chấn động, một giây kế tiếp, trước mắt nàng tối sầm lại, khí tức mang theo mùi thuốc nhẹ nhàng khoan khoái bao vây nàng. Mặc Lâm Uyên ngăn ở trước mặt nàng. Chặn người thi trượng phanh không kịp đại bản! Chỉ nghe một tiếng vang lên, lưng của Mặc Lâm Uyên bị hung hăng đánh trúng, một đầu gối khụy xuống, vẫn còn cẩn thận che chở đầu của Dạ Mộc.

"Đừng sợ "

"Ta đến rồi!"

Chỉ có Dạ Mộc nghe được thanh âm ở bên tai, luôn luôn không thích khóc, không thích dựa vào người khác, đột nhiên cảm thấy chóp mũi đau xót.

Hai mắt nàng đỏ bừng, dùng một loại ánh mắt khó tả nhìn về phía Mặc Lâm Uyên, phảng phất có thể thấy chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn.

Thật ra mà nói, Dạ Mộc đối với việc bị xuyên đến nơi đây, buộc chung một chỗ với hắn, còn có một tia oán hận, nhưng là ngay giờ khắc này, nàng cảm thấy rất may mắn vì có thể buộc chung một chỗ với hắn.

Mặc Lâm Uyên bị ánh mắt của nàng buột chặt, nhìn chằm chằm hắn, sau đó chợt nghe hơi thở mong manh của nàng nói.

"Có ngươi ở đây, thật tốt."

Nói xong, nàng nhắm mắt lại, khóe miệng lại tự nhiên mang theo mỉm cười.

Dạ Lệ nhìn thảm trạng lúc này của Dạ Mộc, giận không kềm được!

"Tiện nhân! Ai cho phép ngươi làm như thế?? Hả?"

Dạ Lệ càng tức giận, mọi người trong viện thật giống như chim cút quỳ đầy đất, Ôn Như càng kinh hãi thất sắc! Tướng quân không phải mở tiệc chiêu đãi quý khách sao? Thông thường loại yến hội này đều là suốt đêm, ngày hôm nay thế nào lại vậy?

"Ôn Như!"

Hai mắt của Dạ Lệ nhìn chằm chằm nữ tử nhu nhược quỳ gối bên chân hắn, "Ngươi trước đây giết Tiểu Tố đã đã bỏ qua một lần, nhưng ngươi thậm chí ngay cả một hài tử đều không buông tha, ngươi cho là ngươi có thể lừa ta sao? Có tin ta hiện tại để ngươi lăn khỏi vị trí này hay không?"

"Phu quân!"

Dạ Lệ nói để sắc mặt Ôn Như trong nháy mắt trắng bệch, "Phu quân bớt giận, phu quân bớt giận! Thần thiếp, thần thiếp làm như vậy là có nguyên nhân!"

"Ồ?" Thân thể Dạ Lệ cao to như gấu hơi khom xuống, nhìn chằm chằm bà, "Vậy ngươi trái lại nói một chút, ngươi làm như vậy là vì cái gì?"

Ôn Như vắt hết óc, đột nhiên linh cơ khẽ động!

"Là bởi vì, bởi vì Mộc Nhi mưu toan trộm đồ! Nàng muốn trộm đông châu nô tì đặt ở trên trang đài, bị nô tì phát hiện còn không thừa nhận, dưới cơn nóng giận nô tì, nô tì kỳ thực chỉ là muốn cho nàng một bài học thôi!"

"Đông châu!" Ánh mắt của Dạ Lệ lộ vẻ nghi ngờ, mà Ôn Như lại cầm lấy chân của hắn nói, "Đúng! Chính là viên đông châu độc nhất vô nhị, lớn nhất thế gian kia!"

Dạ Lệ nở nụ cười, sau khi hắn cười xong, đột nhiên một cước đá văng Ôn Như!

Dạ Mộc đến bảo tàng đều có thể mắt cũng không chớp một cái mà giao ra, làm sao có thể để ý đông châu gì đó của bà? Thực sự là buồn cười!

Ôn Như bị đá ngã ngửa, nếu không phải được tỳ nữ đỡ, chỉ sợ sẽ ngã trúng mặt của bà, bà không biết lời nói dối của mình đã bị phơi bày, bị đá một cái, còn kinh ngạc nhìn Dạ Lệ.

Dạ Lệ cũng không thèm giải thích cái gì, chỉ là nhìn bà cười nhạt.

"Ôn Như, ngươi nhớ kỹ, những người ở trước mặt ta đùa giỡn tâm cơ, đều đã chết rồi! Không muốn làm người kế tiếp, tốt nhất ngươi hãy như trước, đàng hoàng một chút cho ta!"

Nói xong, hắn quát người bên cạnh dẹp đường, "Mang theo Thất tiểu thư, chúng ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro