Chương 21: Khóc lóc kể lể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng!"

Dạ Tiểu Lang vội vã cùng Mặc Lâm Uyên đỡ Dạ Mộc dậy, mà Mặc Lâm Uyên thực sự vừa rồi bị đánh quá nặng, vừa đứng lên, máu từ khóe miệng liền trào ra, Dạ Tiểu Lang muốn đỡ lấy Dạ Mộc, nhưng Dạ Mộc đang hôn mê tay lại nắm thật chặt y phục của Mặc Lâm Uyên không buông bỏ.

Mặc Lâm Uyên nhìn thấy, lau bọt máu bên khóe miệng mỉm cười, lắc đầu với Dạ Tiểu Lang, sau đó ôm Dạ Mộc bỏ đi.

Sau khi ra cửa, hắn quay đầu lại nhìn viện tử sau lưng một cái, đôi mắt phượng khẽ nheo lại trên khuôn mắt lạnh lùng, sát ý thấu xương không chút che lấp nào, phảng phất có thể nuốt chửng mọi thứ ở đây.

Dám đả thương nàng, chủ mẫu thì như thế nào? Hắn cần phải cho mấy người bọn họ, phải trả giá bằng máu.

Dạ Lệ phái người trị liệu cho Dạ Mộc, lúc đại phu ra ngoài kê thuốc, hắn nhìn Mặc Lâm Uyên, ý tứ hàm xúc không rõ hỏi.

"Người còn cầm vật gì từ bảo tàng ra?"

Mặc Lâm Uyên lắc đầu, biểu thị sự thật không có.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?" Dạ Lệ ngồi ở trên ghế, hừ lạnh một tiếng, "Ngày hôm nay ngươi lấy ngọc tỷ trong bảo tàng uy hiếp ta, nói không chừng ngày mai sẽ lại lấy ra thứ khác, cho nên, cái mạng này của ngươi trăm triệu không lưu được, ngươi hãy thành thật khai ra, ta còn lưu ngươi toàn thây."

Mặc Lâm Uyên mím môi, trước đó, dưới tình thế cấp bách, hắn nghĩ ra biện pháp như vậy ép Dạ Lệ xuất thủ cứu người, hiện tại người cứu được, Dạ Lệ tự nhiên sẽ không bỏ qua hắn.

Mặc Lâm Uyên liếc nhìn Dạ Mộc, ánh mắt bình tĩnh, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần nàng không có việc gì, đây hết thảy đều đáng giá. Chỉ là hiện tại hắn không thể chết, hắn chỉ có thể mở miệng tự cứu.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị há mồm, trên giường truyền đến thanh âm kho khan của Dạ Mộc, Mặc Lâm Uyên vội vã đi tới bên người Dạ Mộc, sau đó nắm cánh tay của Dạ Mộc!

Mặc Lâm Uyên giật mình, cúi đầu, liền thấy mắt tròn trịa của Dạ Mộc, nàng dùng khẩu hình phát âm ra hiệu -- "đừng nói chuyện".

"Mộc Nhi?"

Dạ Lệ đứng dậy nhìn lại, đối với nữ nhi này, hắn vẫn tương đối xem trọng, nhiều vàng bạc tài bảo như vậy, cũng chỉ có nữ nhi này trung tâm, lấy hết toàn bộ ra hiếu kính hắn, hơn nữa sinh mẫu của Dạ Mộc đã chết, bên trong phủ trừ hắn ra cũng không có nơi nào khác để dựa, cho nên đối với Dạ Mộc, hắn còn tương đối tin tưởng.

"Phụ thân."

Dạ Mộc nằm lỳ ở trên giường, hư nhược nhìn hắn.

"Người vừa rồi nói A Cực uy hiếp người, kỳ thực chuyện này, là ta để hắn làm."

"Cái gì?" Nhãn thần của Dạ Lệ rùng mình, không đợi hắn mở miệng, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dạ Mộc, đột nhiên rơi giọt lệ thật lớn.

"Nếu không làm như vậy, phụ thân làm sao có thể nhanh như vậy đến cứu ta."

Lần đầu tiên trong đời Dạ Lệ cảm thấy chột dạ, nhưng rất nhanh lại trừng mắt hổ!

"Vậy ngươi cũng không có thể lấy cái vật kia ra! Còn để người khác uy hiếp ta, ngươi có biết vật kia là gì hay không?"

Dạ Mộc lắc đầu, "Ta không biết đó là cái gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy đẹp mà thôi, muốn lấy ra chơi chút, ta thật không có lấy thứ khác, không tin, người có thể xuống bảo tàng xem thử, bên trong khẳng định có sổ sách ghi lại các loại đồ, ngươi có thể kiểm tra thử, liền biết ta không nói dối."

Dạ Mộc nói xong hợp tình hợp lý, hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ tương đối dễ lừa người, đơn thuần cảm thấy ngọc tỷ đẹp, nên lấy ra chơi, cũng không sai.

Dạ Lệ nhức đầu xoa xoa trán của mình, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Vậy ngươi cũng không nên để người của ngươi uy hiếp ta! Triệu Vương ở trong phủ, lơ là chút, Dạ gia chúng ta cũng sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát! Ngươi thực sự...!"

"Phụ thân!" Dạ Mộc lớn tiếng cắt đứt hắn, "Nếu không phải Triệu Vương ở, sao ta lại làm thế? Nếu không uy hiếp người, người sẽ vì nữ nhi, không lo đến Triệu Vương sao?"

Một đôi mắt to của nàng bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt có nước mắt muốn rơi nhưng lại không rơi, để cho nàng nhìn qua thương cảm tới cực điểm, "Nếu không phải A Cực liều mạng, ngày hôm nay nữ nhi đã chết rồi! Nếu như người muốn giết hắn, không bằng ngay cả ta cũng giết luôn đi! Bởi vì ta biết, nếu không có hắn trong phủ này sẽ không có ai liều mạng vì ta như vậy nữa! Cùng với sau này chết trong tay người khác, không bằng bay giờ chết luôn cho sạch sẽ!"

Nàng nói xong, nằm úp sấp lên cánh tay khóc lên, cả người đều đau nhức, để cho nàng khóc khàn cả giọng, tràn đầy ủy khuất, ai nghe được cũng sẽ không đành lòng.

Thanh âm kia để lòng của Mặc Lâm Uyên đều đau! Hai mắt của hắn dần dần biến đỏ, ngực phảng phất bị cái gì chặn lại, vô cùng khó chịu.

Hận chỉ hận hắn hiện tại không thể mở miệng trấn an nàng, chỉ có thể cẩn thận lấy tay đè bả vai của nàng xuống.

Dạ Mộc khóc lóc kể lể làm lòng của Dạ Lệ cũng biến thành đặc biệt quấn quýt, mi tâm của ông thắt gút, một loại tâm tình chưa bao giờ có để ông nóng nảy, nhưng ông cảm thấy không thể hung dữ được nữa, mặc dù ông rất tức giận, thế nhưng Dạ Mộc như bây giờ, ông cũng giận không nỗi.

"Được rồi!" Dạ Lệ vỗ vỗ lưng Dạ Mộc.

"Không được khóc nữa! Ta, ta không giết hắn là được! Chỉ là, ngươi thật không có lấy thêm thứ khác? Hả?"

"Không có!" Dạ Mộc ngẩng đầu phồng má lên thở phì phò nói, "Nói không có chính là không có, người muốn soát người ta không?"

"Ngươi, vật nhỏ này!" Dạ Lệ tức đến bật cười, "Người không lớn, tính tình lại không nhỏ!"

Còn chưa có ai dám nói chuyện như vậy ở trước mặt ông!

Dạ Mộc hừ một tiếng, vùi đầu không để ý tới ông, Dạ Lệ chần chờ chỉ chốc lát, nói rằng, "Được rồi, ta không giết hắn cũng được, chỉ là, Lưu Thái Úy thích hắn, ba lần bốn lượt dòi hỏi, ngươi nói phải làm thế nào?"

Dạ Mộc vừa nghe, trong lòng lộp bộp, nhưng con ngươi nàng đảo một vòng, bật người liền nghĩ tới điều gì.

"Phụ thân Lưu Thái Úy là hồng nhân trước điện, người giao hảo với hắn, là muốn từ trên người hắn có được thứ gì phải không?"

Gương mặt vốn mang ý cười của Dạ Lệ ngừng lại, nghiêm túc quan sát mặt tái nhợt của Dạ Mộc, gần đây, hắn càng cảm giác nữ nhi này của mình bất phàm, nói là thần đồng cũng không quá đáng.

"Hửm? Vậy ngươi đoán xem, vi phụ nghĩ muốn cái gì?"

Hắn dĩ nhiên thừa nhận!

Dạ Mộc hơi cong môi, cuốn truyện kia xem như là sách sử, làm người biết lịch sử, Dạ Mộc không chỉ có biết Dạ Lệ muốn làm cái gì, còn biết kết cục của Dạ gia sẽ bị diệt thế nào nữa.

"Nữ nhi đoán, chắc là các thứ như quân cơ, Lưu thái úy làm người tín nhiệm nhất bên cạnh bệ hạ, trong tay hắn, nhất định nắm giữ tin tức cấm quân, đúng hay không phụ thân?"

Cái này, Dạ Lệ không chỉ có là giật mình! Hơn nữa mơ hồ cảm còn giác được hoảng sợ, hắn chăm chú nhìn Dạ Mộc.

"Mộc Nhi, ngươi nhắc tới chuyện này, là vì cái gì?"

Dạ Mộc liếc nhìn Mặc Lâm Uyên, chần chờ chỉ chốc lát, hạ quyết tâm.

"Ta muốn phụ thân cự tuyệt Lưu Thái Úy trước, treo khẩu vị của hắn, chờ qua một đoạn thời gian, thời cơ thành thục, ta sẽ đích thân phái người tặng A Cực tới phủ của Lưu Thái Úy, lấy thứ người cần."

Lời này vừa ra, không chỉ có là Dạ Lệ, ngay cả Mặc Lâm Uyên đều giương mắt chăm chăm nhìn nàng, bất quá không phải khiếp sợ, thất vọng, mà là không rõ tại sao nàng muốn làm như vậy.

Dạ Lệ trầm mặc xuống, bởi vì dã tâm của hắn, tất cả người vào tướng quân phủ, không phải ký văn tự bán đứt, chính là nô lệ, nói cách khác, trừ khi chết, bằng không chớ nghĩ tới việc rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro