Chương 22: Ngươi nên trở về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng tặng người vào phủ người ta làm mật thám, hơn nữa trung thành tận tâm với Dạ Mộc, lại còn là một tiểu nô lệ không sợ chết?

Dạ Lệ suy nghĩ chỉ chốc lát, đột nhiên lớn tiếng cười nói: "Được! Thật không hỗ là nữ nhi tốt của phụ thân! Ngươi thực sự phân ưu giúp phụ thân! Ngươi yên tâm, phu nhân đánh ngươi như vậy, phụ thân nhất định sẽ ra mặt, đòi một công đạo cho ngươi!"

Dạ Mộc không nói gì, nàng đào ra chỗ tốt, Dạ Lệ mới nghĩ đến ông nên ra mặt cho nàng, đây thực sự không có gì đáng nói.

Mà Dạ Lệ càng nhìn bọn nhỏ ông càng cảm thấy cao hứng, ông nhìn chằm chằm Mặc Lâm Uyên, "Bất quá tiểu tử này rất thông minh, hắn sẽ nghe lời ngươi sao? Dù sao, trong phủ Lưu Thái Úy, không phải địa phương tốt gì."

Vạn nhất tiểu tử này không chịu đi, mà sinh ra ý xấu gì, Dạ Lệ sờ sờ râu mép, có điểm do dự.

Mặc Lâm Uyên mặt không biến sắc, chỉ nhìn Dạ Mộc.

Dạ Mộc chắc chắc nói, "Người cũng nhìn thấy, A Cực vì ta, đến chết còn không sợ, cho nên, ta dám dùng tính mạng đảm bảo, hắn là có thể tín nhiệm! Dù là thả ra khỏi phủ, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì!"

Dạ Mộc nói như vậy, Dạ Lệ mới yên lòng, cũng phải, tiểu tử này vì Dạ Mộc đến ông cũng dám uy hiếp, hiển nhiên là một người trung thành! Thật sự là tử sĩ tốt.

"Được! Phụ thân liền đi từ chối hắn, Mộc Nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, tiền thính còn có khách quý đang chờ, phụ thân đi trước."

Dạ Mộc cúi đầu, sau đó thấp giọng nói rằng, "Phụ thân người phải thường đến thăm ta đó."

Dạ Lệ nghe thanh âm nhỏ bé yếu ớt của nàng, trong lòng đột nhiên nhói một cái, đồng thời càng hận Ôn Như hơn, quyết định đợi lát nữa nhất định phải giáo huấn bà ta thật tốt.

"Ngươi yên tâm, có phụ thân đây, ở tướng quân phủ này, sẽ không có người dám tổn thương ngươi nữa!"

Dạ Mộc rốt cuộc đợi được những lời này của ông, thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn phụ thân."

Sau đó nhìn Dạ Lệ rời đi.

Dạ Lệ đi rồi, tỳ nữ cũng bưng thuốc vào, Dạ Mộc nói trắng ra là bị ngoại thương, uống thuốc cũng không có tác dụng bao nhiêu, bất quá nàng không nói gì, uống một hớp, sau đó cho người lui ra, tự nằm trên giường.

"Còn đau nhiều không?" Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng hỏi, Dạ Lệ đã dùng thuốc trị thương cung đình ngự ban cho nàng, nhưng nàng bị thương nặng như vậy, cho dù thuốc tốt, cũng không có khả năng lập tức thấy hiệu quả.

"Đỡ nhiều rồi" Dạ Mộc buồn bực trả lời, nếu không phải tốt nhiều rồi, nàng không thể nhanh như vậy tỉnh lại, vừa hay nghe được đối thoại của hắn và Dạ Lệ.

Dạ Mộc nhướng mày lên nhìn Mặc Lâm Uyên, "Ta muốn đưa ngươi đến phủ của Lưu Thái Úy, vì sao ngươi không hỏi?"

Mặc Lâm Uyên rót một chén nước cho nàng, để cho nàng giải vị đắng trong miệng.

"Tại sao phải hỏi?" Ánh mắt của hắn an tĩnh, đôi mắt phượng hơi nhếch lên sâu thẳm mà yên bình, "Ta biết ngươi sẽ không hại ta, vậy là đủ rồi."

Ánh mắt của Dạ Mộc trở nên phức tạp, "Đây cũng là không còn cách khác, Dạ phủ phòng giữ sâm nghiêm, tiến vào thì dễ, ra ngoài thì khó, đừng nói là ta, coi như là đương gia chủ mẫu, cũng không có biện pháp đơn giản để thả người rời khỏi. Nên, ta mới muốn lợi dụng cơ hội này, cho ngươi đào tẩu, rời khỏi Việt Quốc, trở lại quốc gia mình."

Mặc Lâm Uyên sửng sốt, nụ cười trên mặt dần thu lại, thanh âm có vẻ run rẩy, "Tại sao phải để ta đi?"

Dạ Mộc nằm sấp, ảo não nói.

"Cũng không có vì sao chính là cảm thấy ngươi ở đây quá nguy hiểm, mà ta hiện tại nhỏ như vậy, cũng không bảo vệ được ngươi, cho nên, chờ ngươi học thuộc toàn bộ Vô Thượng Tâm Kinh, liền rời khỏi nơi này, sau này ta sẽ đi tìm ngươi là được!"

Lúc này bị thương, để Dạ Mộc tĩnh táo rất nhiều, đây là một thời đại có nội công, đây là một thời đại quyền lực cao nhất, mạng người không bằng cỏ rác, nếu như nàng mặc kệ không lo, Việt Quốc rất nhanh sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, Dạ gia cũng sẽ đối mặt với chuyện rơi đài, Mặc Lâm Uyên ở tại chỗ này còn không bằng quay về Mặc Quốc, miễn cho rơi vào trong lúc nguy hiểm không nên có, mà nàng lại không bảo vệ được hắn.

Chủ yếu nhất là, trong truyện có nói, lúc Mặc Lâm Uyên mười tuổi, giả chết rời khỏi Dạ phủ, trở lại quê nhà, vừa vặn tránh được đại loạn ở Việt Quốc.

Hiện tại hắn sắp mười tuổi rồi, cũng cần phải trở về.

Nghe Dạ Mộc nói sau này sẽ đi tìm hắn, hàn khí trên người Mặc Lâm Uyên tiêu tán không ít.

"Vậy còn ngươi, vì sao ngươi không đi cùng ta?"

Dạ Mộc lắc đầu, "Ta biết nhiều bí mật của Dạ Lệ như vậy, nếu như ta cũng đi, dù chân trời góc biển, hắn cũng sẽ đuổi theo, ngươi lại không giống vậy, hắn cảm thấy ngươi là người câm, lại không biết chữ, dù là trốn đi, cũng không có nguy hiểm quá lớn, mặc dù tức giận, cũng sẽ không vì ngươi gây chiến, cho nên, một mình ngươi đi mới là an toàn nhất."

Mặc Lâm Uyên thấy nàng không đi, lắc đầu nói, "Ta cũng không đi."

"Vì sao?" Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, cơ hội rời đi tốt như vậy, hắn vậy mà không muốn nắm giữ? Lẽ nào hắn không muốn trở về?

Mặc Lâm Uyên trầm giọng nói, "Nếu như ta đi, tín nhiệm của Lệ Dạ ngươi thật vất vả mới tích lũy được sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa chủ mẫu nhìn chằm chằm ngươi, ngươi sẽ gian nan."

Bởi vì là Dạ Mộc đề nghị đưa hắn đi, nếu hắn chạy mất, Dạ Lệ sẽ lo lắng hắn tiết lộ tin tức mà giận chó đánh mèo lên Dạ Mộc, dù sao nếu không phải Dạ Mộc đảm bảo,ông ta cũng sẽ không thả bản thân ra ngoài.

Dạ Mộc lại thờ ơ nói, "Không sao, ta có biện pháp bảo toàn bản thân, hơn nữa, ta còn có Tiểu Lang!"

Vậy hắn càng không muốn đi.

Mặc Lâm Uyên vừa muốn nói gì, Dạ Mộc cắt đứt hắn, "Cứ quyết định như vậy đi, thân phận ngươi đặc thù, ngươi ở nơi này, ta sẽ không thể buông ra, ngươi rời đi, vậy ta sẽ tốt hơn nhiều, nên, ngươi không cần lo lắng cho ta."

Mặc Lâm Uyên mím chặt môi.

"Hơn nữa, ngươi là Thái Tử Mặc Quốc, hiện tại Mặc Quốc bị Thái Hậu nắm giữ, ngươi phải trở về đoạt lại tất cả thuộc về ngươi, mà không phải ở Việt Quốc, thực không dám dấu diếm, Việt Quốc rất nhanh sẽ gặp đại loạn, ngươi ở đây, còn nguy hiểm hơn Mặc Quốc, nhớ kỹ, sau khi trở về phát triển cho tốt thế lực của mình, ngươi phải tin tưởng bản thân ngươi, sau này ngươi sẽ có thành tựu lớn!"

Mặc Lâm Uyên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia hiện tại xem ra thập phần quạnh quẽ tự giễu.

"Ngươi sao lại khẳng định ta nhất định có thể còn sống trở về? Lần này đi Mặc Quốc, núi cao nước xa, cái gì đều có thể phát sinh."

"Sẽ không!" Dạ Mộc chắc chắc nói, "Bởi vì ngươi là Mặc Lâm Uyên! Ngươi nhất định sẽ thành công!"

Dạ Mộc tràn ngập lòng tin nói. Để tâm tình của Mặc Lâm Uyên khẽ động, bởi vì hắn là Mặc Lâm Uyên nên nhất định sẽ thành công sao? Vì sao trước đây chưa từng có người nói như vậy với hắn?

Mặc Lâm Uyên mím môi trầm mặc.

Chạng vạng, trong phòng không có chút đèn, tất cả thập phần mờ ảo, mà khóe mắt hắn hơi nhếch lên,cùng với tầm mắt nhìn xa xăm, giống như một bức họa, in thật sâu vào trong đầu của Dạ Mộc.

Nàng đột nhiên cảm giác tim đập có chút nhanh, nhất là khi Mặc Lâm Uyên không nói chuyện, thật là, cái này có cái gì để nghĩ chứ, lẽ nào trở về không tốt sao?

Ngay thời gian nàng bị Mặc Lâm Uyên nhìn đến có chút không biết làm sao, hắn đột nhiên vươn tay, trùm cái chăn tơ mỏng lên trên người nàng.

"Nếu như đây là ngươi muốn, ta sẽ nghe theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro