Chương 23: Lại có kẻ đến gây chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc nằm lỳ ở trên giường, lăng lăng nhìn hắn, đã thấy Mặc Lâm Uyên ngồi chồm hổm xuống, gương mặt tuấn tú phóng đại vô hạn trước mắt, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại có thể mơ hồ nhìn ra dáng dấp ngày sau, cứ như thế mà trưởng thành, sau này hắn nhất định sẽ như trong sách viết, trở thành mỹ nam tử phong thái tuyệt thế, anh minh thần võ.

Dạ Mộc nhịn không được ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhắn thịt là thịt không tự chủ được phồng lên, sau đó chỉ thấy hắn nhìn mình, phượng mâu mỉm cười.

"Bất quá trước khi rời đi, để chiếu cố ngươi thật tốt."

Dạ Mộc gật đầu, sau đó cảm thấy hắn đưa tay xoa xoa đầu của mình, cái loại cảm giác này, thật giống như xoa một con sủng vật?

Hả? Sủng vật?

Thời gian thoáng cái đã vài ngày sau.

Chủ mẫu Dạ gia bị Dạ Lệ cấm túc, trong lúc nhất thời, người của chủ viện đều có chút câm như hến, cũng không dám đi chọc Dạ Mộc nữa.

Mà Dạ Mộc cũng bởi vì bị thương, chỗ nào cũng không đi, hôm nay, nàng đang hoạt động ở trên giường.

Tuy rằng bị thương, nhưng làm vài động tác thích hợp cũng là rất cần thiết, bất quá bởi vì cái mông đau, nàng chỉ có thể bò ở trên giường, cái mông vểnh lên mặt úp trên giường bò tới bò lui, miễn bàn đáng yêu bao nhiêu! Dạ Tiểu Lang nhìn thấy đều ở một bên cười trộm không ngừng, còn nói chờ A Cực lấy thuốc trở về, để A Cực cùng xem.

Dọa đến Dạ Mộc bật người tăng nhanh tốc độ vận động, lệ rơi đầy mặt trong lòng nàng thật không phải là cố ý bán manh mà, chính là nằm úp sấp lâu như vậy thân thể đã tê rần hết rồi.

Ngay thời gian nàng nỗ lực "vận động", bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm huyên náo thật lớn, Dạ Mộc ngẩng đầu, chỉ thấy cửa phòng bị một cước của Dạ Thiên đá văng!

"Dạ Mộc, ngươi lăn ra đây cho ta!"

Hạ nhân của Dạ Mộc đều ở bên ngoài, cũng không ai dám ngăn cản, vẫn là Dạ Tiểu Lang chạy đến ngăn lại nói.

"Ngũ thiếu gia, ngươi muốn làm gì? Tiểu thư của chúng ta còn đang dưỡng thương!"

"Cút ngay! Ngươi tính là thứ gì, cũng dám cản ta?" Dạ Thiên cau mày, không nói hai lời mượn roi trong tay quất đến, trên roi tràn đầy gai, nếu như bị quất trúng là tiêu đời! Dạ Tiểu Lang cả kinh, theo bản năng tách ra, nhưng tách ra xong, hắn cũng bị người của đối phương bao vây.

"Uy phong lớn thật đó!"

Dạ Mộc nằm lỳ ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn qua, "Ca ca, ngươi muốn làm cái gì?"

Không đợi Dạ Thiên trả lời, nàng lại cười lạnh nói.

"Hay là nói, ca ca cảm thấy một mình mẫu thân bị người nhốt tại phòng tối tịch mịch, cho nên muốn đi vào với nàng?

"Ngươi câm miệng!" Dạ Thiên dùng roi chỉa về phía nàng, "Ngươi là cái thá gì, cũng dám uy hiếp ta? Ta là đích tử duy nhất của phụ thân, dù là ta giết chết ngươi, phụ thân cũng sẽ không làm khó dễ ta!"

Trước khi hắn tới. Di nương chính là nói cho hắn biết như vậy "Đích tử, mặc kệ làm gì với thứ nữ, phụ thân cũng sẽ không làm gì hắn, bởi vì hắn là đích tử duy nhất, nên hắn muốn làm cái gì đều có thể."

"Thật không?" Dạ Mộc âm thầm nhắc nhở, "Cũng không biết là ai bày ngươi làm loại chuyện ngốc nghếch này, ca ca đừng có bị người khác lừa làm mũi giáo."

"Ta khinh! Ai là ca ca của ngươi?" Tính tình của Dạ Thiên nóng nảy nói, "Hôm nay ta phải cho người nhìn chút sắc mặt, để ngươi biết, cái gì là bổn phận của một thứ nữ!"

Nói xong, roi trong tay liền vung lên thật cao, nhắm vào mặt của Dạ Mộc mà hạ xuống!

Dạ Mộc cả kinh, bật người muốn tránh ra, bất quá nàng còn chưa động, tay của Dạ Thiên đã bị Mặc Lâm Uyên đột nhiên xuất hiện bắt được!

Mặc Lâm Uyên rõ ràng là vội vã chạy về, trên trán còn có lớp mồ hôi mỏng, tuy rằng hắn nhỏ hơn Dạ Thiên, thế nhưng dưới thân thể gầy yếu ấy, lại ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Hắn đẩy Dạ Thiên ra, cả người Dạ Thiên thật giống như giấy cứ lui về sau, biểu tình cũng biến thành sợ hãi.

Nhưng ngay khi Dạ Thiên yếu ớt ngã sấp xuống, một nam nhân đã tiếp được hắn.

"Là ngươi!"

Dạ Mộc vốn vẫn nằm đó, nhưng nhìn thấy người này, thái độ lập tức thay đổi, trong mắt càng hiện lên liệt hỏa hừng hực!

Chính là nam nhân này, ngày đó nếu không phải hắn ta đánh mình một quyền, mình cũng sẽ không kém chút bị Ôn Như đánh chết.

Mặc Lâm Uyên cũng cảm thấy nam nhân này cường đại, che ở trước mặt Dạ Mộc, cả người đều cảnh giác.

Dạ Thiên vốn bị Mặc Lâm Uyên dọa sợ, thế nhưng nam nhân này vừa xuất hiện, hắn thật giống như ăn thuốc an thần, khí thế bừng bừng trở lại!

"Được lắm, một mình thứ nữ nho nhỏ như ngươi, bên người còn có đả thủ! Đáng tiếc, các ngươi gặp Nghiêm sư phụ, có hắn ở đây, các ngươi phản kháng nữa cũng vô ích! Nghiêm sư phụ, mau giúp ta bắt tiểu tử này lại!"

Nam nhân cao lớn kia nghe vậy, nhíu nhíu mày, nhưng một giây kế tiếp, hắn vẫn xông tới chỗ Mặc Lâm Uyên.

"Chờ đã!" Dạ Mộc vội vã ngăn lại, con ngươi của nàng hơi chuyển, trầm tĩnh lại cười lạnh nói, "Trước khi tùy tiện đánh người thì phải hiểu rõ! A Cực là người của phụ thân, ngươi thử động hắn thử xem?"

"Điều này sao có thể?"

Dạ Thiên không tin, Dạ Lệ đều rất lãnh đạm với đích tử như hắn, làm sao có thể đối xử đặc biệt với Dạ Mộc như thế? Hắn không phục chỉ vào Mặc Lâm Uyên nói, "Chớ gạt người, hắn rõ ràng chỉ là một tên nô lệ mà thôi!"

Hai tay Dạ Mộc chống cằm, trên mặt trắng noản thịt là thịt, tràn ngập ác ý nở nụ cười.

"Không sai, hắn là nô lệ, nhưng cũng không xung đột với việc phụ thân coi trọng hắn, lúc này phụ thân tuy rằng không ở trong phủ, nhưng ngươi có thể đi hỏi tâm phúc của phụ thân, hoặc là đại tổng quản, hỏi bọn họ một chút, A Cực có phải người phụ thân xem trọng hay không! Hắn được phụ thân cố ý an bài cho ta, nên ngươi dám động hắn, tuyệt đối sẽ chịu không nổi!"

Lời này của nàng cũng không sai, Dạ Lệ vẫn chờ Mặc Lâm Uyên đến phủ Lưu thái úy giúp hắn trộm bản vẽ cấm quân, làm sao có thể không coi trọng hắn?

Mà Mặc Lâm Uyên nghe vậy chỉ là an tĩnh đứng ở nơi đó, phượng mâu mang theo một tia lãnh ý nhìn Dạ Thiên, hết sức trấn định.

Hắn như vậy, làm Dạ Thiên tin lí do của Dạ Mộc, dù sao cái này vừa hỏi liền biết, Dạ Mộc cũng không dám nói dối.

Nhận ra điều này để tâm Dạ Thiên loạn như ma, cả người giống như bị gai đâm khó chịu!

Lẽ nào phụ thân coi trọng Dạ Mộc như vậy, còn phái tâm phúc chiếu cố nàng? Khó trách hắn ngay từ đầu đã cảm thấy tiểu nô lệ này có khí chất không đơn giản, thì ra là phụ thân quá thiên vị!

Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, vừa chua xót vừa giận, nhưng làm rõ ràng tình trạng hiện tại xong, hắn cũng không có can đảm động Dạ Mộc nữa, dù sao trong cái nhà này, Dạ Lệ chính là trời, mẫu thân thấy phụ thân cũng chỉ có sợ hãi, huống chi hắn.

Nhưng bỏ đi như vậy, Dạ Thiên cực không cam lòng, đặc biệt nhớ tới mẫu thân khóc rống ở trong phòng tối, hắn đã kiềm không được giận!

"Ngươi giỏi lắm!" Dạ Thiên lui về phía sau nửa bước, lòng không cam tình bất nguyện nói, "Ta muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc dùng hoa chiêu gì, mới dụ được phụ thân xem trọng ngươi!"

Dạ Mộc hòa khí nở nụ cười, "Bất kể là bản lãnh gì, cũng không phải là thứ ngươi có thể học được, đi thong thả, không tiễn!"

Dạ Thiên mím chặt môi, căm giận xoay người, nhưng ngay trong nháy mắt xoay người, trong mắt hắn lóe lên một đạo lưu quang! Một giây kế tiếp, roi trong tay hắn nặng nề quật tới chỗ Dạ Mộc!

"Cẩn thận!" Bên tai truyền đến thanh âm kinh hô của Dạ Tiểu Lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro