Chương 24: Mượn lực đánh trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Lâm Uyên không cần suy nghĩ mà nhận một roi kia, thế nhưng nam nhân cao to bên người Dạ Thiên đột nhiên tiến lên một bước ngăn cản hắn.

Cánh tay giơ ra của Mặc Lâm Uyên bị bắt lại, hắn mở to hai mắt nhìn, nhìn một roi kia gào thét bay đến chỗ Dạ Mộc, một khắc kia, tim hắn phảng phất như sắp ngừng đập!

Dạ Mộc bị đánh trở tay không kịp, bất quá cũng may tuy rằng nàng bị thương, nhưng thân thủ vẫn còn, cả người nàng căng thẳng, thân thể thật nhanh lăn một vòng trên giường, chỉ nghe "Ba" một tiếng, nàng mạo hiểm né roi một cách ly kỳ, bất quá tay trái vẫn bị roi quất trúng một chút, rướm ra một vệt máu!

Dạ Thiên thầm kêu đáng tiếc! Nàng làm sao tránh được vậy?

Dạ Mộc cũng không phải ngồi không, tay trái nàng bị đánh trúng, tay phải trong nháy mắt liền phản kích, nhặt ngọc chẩm một bên lên, hung hăng ném tới chỗ Dạ Thiên!

Nam nhân bảo hộ Dạ Thiên vội vã đi cản, nhưng lúc này, Mặc Lâm Uyên lại lôi hắn lại, ngọc chẩm sượt qua đầu ngón tay hắn, cuối cùng góc chẩm vẫn là đập vào trên vai Dạ Thiên, nhất thời máu chảy như thác!

"A! !" Dạ Thiên kêu thảm một tiếng bưng vai ngồi dưới đất, thấy máu tươi đầy tay, hắn kinh hoảng không ngớt, mở to miệng hét lớn, "Nghiêm sư phụ cứu ta, Nghiêm sư phụ mau cứu ta!"

Nghiêm Hứa đẩy Mặc Lâm Uyên ra, một cái lắc mình ngăn ở trước mặt Dạ Thiên, mà Mặc Lâm Uyên cũng trong nháy mắt đi tới bên người Dạ Mộc, vững vàng che chắn nàng ở sau người.

Thấy máu càng chảy càng nhiều, thanh âm vốn kinh hoảng của Dạ Thiên lập tức trở nên bén nhọn, hơn nữa cũng càng tàn nhẫn!

"A đau quá! Đáng ghét! Ngươi tiện nhân này! Tạp chủng! Ngươi dám đối xử với ta như thế! Ta nhất định phải nói cho phụ thân biết, nói cho ngoại công biết, ta phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!"

"Thiếu gia!" Nghiêm Hứa rốt cuộc trầm giọng kêu Dạ Thiên một cái, sau đó bế ngang Dạ Thiên lên, Dạ Mộc cũng không có khí lực ngăn cản, nghe thanh âm hùng hùng hổ hổ của Dạ Thiên càng ngày càng xa, chó theo đuôi mang đến cũng liền chạy theo, nàng thở phào nhẹ nhõm thật dài, tựa ở trong lòng Mặc Lâm Uyên, nhưng mi tâm lại thắt thành gút.

Trước bị chủ mẫu Ôn Như đánh trở tay không kịp, tuy rằng nàng nhận thức rõ ràng thế đạo này hiểm ác đáng sợ, thế nhưng đối với chuyện trả thù này, vẫn không đủ quả đoán, nhưng cũng bởi vì nàng không quả đoán, đối phương lại một lần nữa tìm tới cửa, thiếu chút nữa muốn mạng của nàng!

Mặc dù đối phương chỉ là một hài tử mười mấy tuổi, nhưng chỉ một roi vừa nãy, hắn rõ ràng là đánh tới mặt của nàng, nếu như nàng không có thân thủ nhất định, một roi đó, không chết cũng bị hủy dung, thế đạo này quả là thế đạo người ăn thịt người, nàng thậm chí ngay cả một hài tử cũng không thể xem thường, bởi vì hài tử nơi này, bọn họ tàn nhẫn coi thường mạng người từ trong xương tủy, thật giống như một roi vừa nãy của Dạ Thiên, cũng sẽ không có bất kỳ do dự nào, mặc dù giữa bọn họ thật sự mà nói mà nói không có đụng chạm gì to tát, nhưng là hắn vẫn có thể dễ dàng ra tay đánh chết nàng mà không do dự.

Đã như vậy, cũng không cần trách nàng!

"Tiểu thư! Ngươi không sao chứ?" Dạ Tiểu Lang nhào đến, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Hắn cảm thấy tiểu thư thật đáng thương, nhỏ như vậy, làm sao lại có nhiều người khi dễ nàng vậy chứ?

"Ta không sao." Dạ Mộc nhìn Mặc Lâm Uyên, "Còn ngươi? Ngươi không sao chứ?"

Mặc Lâm Uyên lắc đầu, ánh mắt tối sầm lại từ lúc nào.

Dạ Mộc thở dài, "Tính sai rồi, ta cũng không nghĩ tới bên người Dạ Thiên sẽ có một cao thủ nội công đi theo, bất quá, người kia nhìn qua hình như chỉ là làm thuê, mà không phải hạ nhân của Dạ Thiên, bởi vì trước đó hắn là bảo vệ Ôn Như, Ôn Như còn rất khách khí với hắn, không nghĩ tới bà ta bị giam, lại để người này bảo hộ Dạ Thiên."

Mặc Lâm Uyên nghe Dạ Mộc nói, trong mắt có lưu quang chợt lóe lên, nói như vậy, bên người Ôn Như, hiện tại không có cao thủ tọa trấn?

Dạ Mộc không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng để Dạ Tiểu Lang đi gọi đại phu, sau đó đuổi hết người trong phòng ra ngoài, lúc này Mặc Lâm Uyên mới cẩn thận sắn tay áo của nàng lên, lại theo bản năng ngừng thở.

"Không sao đâu!" Cả người Dạ Mộc đều rất khó chịu, vẫn trấn an hắn, "Thực ra một roi vừa rồi của Dạ Thiên chỉ là quất đến, ta nhanh như chớp, hắn cũng không thực sự làm bị thương ta được, chỉ là vết thương cũ trên cánh tay hình như bị nứt ra rồi."

Quả nhiên, sau khi vén ống tay áo lên, Dạ Mộc "Ưmm ——" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt trong nháy mắt càng thêm tái nhợt! Sau đó, nàng liền thấy chỗ cắt thịt lúc trước, vết thương lại một lần nữa chảy máu, xui xẻo, nàng gần đây sao luôn bị thương thế?

Con ngươi của Mặc Lâm Uyên co rụt lại, trước mắt máu đỏ một mảnh bị da thịt trắng noản chung quang chèn ép đặc biệt chói mắt! Nơi này dù là khỏi rồi, cũng sẽ để lại sẹo, mà dấu vết đó, là bởi vì hắn mà có, hắn làm sao có thể thờ ơ?

Hắn cúi đầu bôi thuốc cho Dạ Mộc, trên người đã có lệ khí vô tận đang cuồn cuộn, thật giống như một hắc động âm trầm u ám, như lúc nào cũng có thể bạo phát!

Dáng vẻ không nói lời nào của hắn, vẫn có chút dọa người, làm cho Dạ Mộc không hiểu, một tiểu hài tử như hắn, có cái gì đáng sợ? Nàng xoa xoa tay của mình, "Thật không có sao, ngươi tùy tiện băng lại là được rồi, ta còn nhỏ, khỏi nhanh lắm."

Nhưng lần này, Mặc Lâm Uyên lại không để ý nàng, cầm chặt lấy tay nàng, Dạ Mộc thấy Mặc Lâm Uyên không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nhìn chằm chằm vết thương của mình.

A... thực sự đau quá! Nơi đó vốn đã sắp lành giờ lại lại nứt ra, máu me nhầy nhụa một mảnh, đau lòng đến chết đi sống lại! Nhưng nhìn thương thế kia một hồi, hai mắt Dạ Mộc đột nhiên sáng ngời! Đưa tay kéo Mặc Lâm Uyên lại.

"Sao thế?" Mặc Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn nàng, đã thấy hai mắt Dạ Mộc sáng bóng, mang theo ý cười xấu xa.

"Được rồi, đừng băng nữa, chuẩn bị một chút, ta phải đóng kịch!"

Dạ Lệ ở trong cung xử lý sự vụ, sau đó chợt nghe tin tức tâm phúc truyền đến, lập tức mi tâm hung hăng nhíu lại!

"Cái gì? Ngươi nói Mộc Nhi bị Tiểu Thiên phế đi một tay, nhưng lại thiếu chút nữa hủy khuôn mặt của tiểu nô lệ A Cực? Thực sự là buồn cười, nghiệt súc này!"

Bởi vì sợ kế hoạch của chính mình bị Dạ Thiên hủy diệt, trong nháy mắt, lòng Dạ Lệ nóng như lửa đốt, chuyện trong tay cũng làm không nổi nữa, vội vã rời hoàng cung, sau đó đi thẳng về tướng quân phủ.

"Tiểu thư, người có nắm chắc không?" Dạ Tiểu Lang có chút bất an hỏi, mà lúc này, cánh tay của Dạ Mộc đã băng bó lại, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Yên tâm đi, Dạ Lệ sẽ trở về!" Chỉ dựa vào bây giờ nàng có tác dụng với Dạ Lệ, Dạ Lệ không có khả năng không quan tâm đến, dù là chẳng quan tâm nàng, cũng sẽ không kệ Mặc Lâm Uyên "bị hủy dung".

Huống chi thương thế của nàng vẫn là đại phu trong phủ băng, nàng cố ý để hắn băng bó cho mình trong phòng tối, chính là vì để thấy không rõ tình huống, chỉ biết nàng bị thương rất nặng, nếu nàng thế rồi Dạ Lệ còn không về, vậy cũng thật là không có nhân tính.

Quả nhiên, Dạ Mộc vừa nói xong câu đó, chợt nghe Tiểu Thu vội vã chạy vào nói.

"Tiểu thư, tướng quân tới!"

Dạ Mộc nghe vậy, vội vã nằm xuống, vết thương trên cánh tay mặc dù được băng rất tốt, mùi máu tươi cũng rỉ ra, không lừa được người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro