Chương 25: Nếu như ta không muốn đi thì sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mộc Nhi?" Dạ Lệ bước nhanh đến, thế nhưng vừa tiến vào, hai mắt nhìn quét chung quanh, phảng phất đang tìm ai đó.

"Phụ thân là đang tìm A Cực sao? Hắn bị kinh hách, ta để hắn đi nghỉ ngơi rồi phụ thân tạm thời yên tâm, A Cực không có bị hủy dung."

Dạ Mộc nằm lỳ ở trên giường, buồn buồn nói, thanh âm khó chịu, để trên mặt Dạ Lệ không tự chủ được nóng rần lên, lần đầu tiên cảm thấy có vài phần quẫn bách.

"Nói bậy, ta là nghe nói ngươi bị thương mới trở về, tại sao lại bị thương?" Ônng nói rồi ngồi ở bên người Dạ Mộc, bàn tay to kia đặt ở trên đầu Dạ Mộc.

Ông nhích gần chút, Dạ Mộc cũng cảm thấy áp lực, bất quá nàng không có chút biểu lộ nào, chỉ là ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đỏ bừng như thỏ, tràn đầy ủy khuất, không cần phải nói người khác cũng có thể biết.

"Phụ thân người nói, ta có chết hay không."

Lúc Dạ Mộc nói lời này, cảm thấy bi ai thật, đến thế giới này không bao lâu, nhưng nàng lại được nếm trải sự khó khăn cỡ nào khi lăn lộn ở thế giới này, người nàng nhỏ đi, tâm cũng như nhỏ đi, có đôi khi cũng sợ bản thân sẽ chết ở chỗ này, sẽ không trở về được.

"Làm sao có thể?" Dạ Lệ bị lời của nàng kinh động xem ra hài tử này là thật bị kinh hách rất lớn! Cũng phải, một tiểu nữ hài, bị người ba lần bốn lượt gây nguy hiểm tính mạng, những người đó, thật sự là không đặt ông vào mắt!

Dạ Mộc cúi đầu, âm thanh non nớt của nữ đồng nghe vào đau khổ như vậy.

"Mặc dù phụ thân rất thương yêu ta, nhưng là bọn họ vẫn muốn đối phó ta thế nào thì đối phó, phụ thân ta sẽ chết chứ?"

Thân thể nho nhỏ của nàng, yếu đuối chịu không nỗi một kích, nàng vốn nên chưng diện như một búp bê sứ, lặng lẽ chờ xuất giá, nhưng bây giờ lại giống như một con vật nhỏ run rẩy sắp chết, đáng thương không lời nào tả hết.

Một khắc kia, Dạ Lệ chỉ cảm thấy lòng ngực căng thẳng, một loại phẫn nộ khôn kể và nóng nảy khiến ông cau mày lại, trong mắt ông lóe lên một đạo hung quang, một lúc lâu, đột nhiên hung tợn nói!

"Mộc Nhi, ngươi dưỡng thương cho tốt trước, vi phụ đi một chút sẽ trở lại!"

Nói xong, thân thể cao to như gấu của ông đứng lên, mau chóng rời đi, Dạ Mộc có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng của ông, chẳng biết tại sao, nàng vừa rồi lại cảm thấy ánh mắt của Dạ Lệ đang đau lòng cho nàng?

Dạ Lệ, cũng biết đau lòng vì người khác sao?

Khi Dạ Thiên bị gọi ra, ý thức được đại sự không ổn, nhưng trong lòng càng có nhiều oán khí hơn!

Dựa vào cái gì? Hắn mới là đích tử! Là đích tử độc nhất! Vì sao phụ thân lại coi trọng một thứ nữ như vậy? Hơn nữa bây giờ còn vì thứ nữ kia trách cứ hắn?

Mang theo loại oán khí này, lúc Dạ Thiên đi tới trước mặt Dạ Lệ, còn có chút không cam lòng!

Dạ Lệ ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn hắn, híp mắt lạnh lùng cười.

"Quỳ xuống!"

Dạ Thiên mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn là quỳ xuống, mà sau khi hắn quỳ xuống, Dạ Lệ ngoắc tay, thì có một người từ chỗ tối đi tới, hắn ta cầm thước dạy học trong tay, đối diện với lưng của Dạ Thiên.

"Hành hình!" Dạ Lệ không nói lời vô ích gì, vận dụng gia pháp, mà Dạ Thiên vừa nghe Dạ Lệ muốn đánh hắn, bật người giằng co.

"Phụ thân! Tại sao người muốn đánh ta?"

Hắn không phục, rõ ràng hắn cũng bị thương, phụ thân nhìn không thấy sao?

Dạ Lệ đương nhiên thấy vết thương trên vai Dạ Thiên, bởi vì trước đó người của ông đã hồi báo nói, Dạ Mộc phản kích dùng ngọc chẩm đập Dạ Thiên bị thương.

Thế nhưng Dạ Mộc mới bây lớn, nàng có thể có khí lực bao lớn? Nên, ông đối với chuyện Dạ Thiên bị thương không có nửa điểm thương hại, chỉ có một chút cảm thấy phiền chán hắn chuyện bé xé ra to.

Hơn nữa vừa nghĩ tới đại phu nói, vết thương trên tay Dạ Mộc rất sâu, nàng là một người thuận tay trái, nhưng sau này chỉ sợ tay trái cũng không làm được gì nữa rồi, càng hận chuyện Dạ Thiên đã làm hơn! Tiểu tử này là hạ thủ nặng bao nhiêu, mới có thể đánh người ta bị thương thành như thế?

"Vì sao?" Dạ Lệ cười nhạt, "Chỉ vào việc ngươi đả thương muội muội ngươi thân là huynh trưởng lại không hiểu được kính trên nhường dưới chẳng lẽ không nên đánh sao?"

"Nhưng nàng ta cũng đánh ta bị thương mà!" Dạ Thiên bưng vai đứng lên, hai mắt hơi đỏ lên! "Nàng chỉ là một thứ nữ, tiện chủng nô tài sinh! Người dựa vào cái gì bởi vì nàng mà phạt ta?"

"Dựa vào cái gì!" Dạ Lệ tiếp lời của hắn, gằn từng chữ, "Chỉ bằng, cái nhà này là ta làm chủ!"

Ngũ quan thô ráp của hắn giãn ra một chút, nhưng đôi mắt lại u ám như một con sói, và ẩn chứa sự trào phúng, "Chỉ bằng ta muốn làm như vậy, do đó ngươi đáng bị phạt, ngươi có một câu oán hận, liền phạt đến ngươi phục mới thôi!"

Nói xong, hắn vung tay lên, thì có người đè Dạ Thiên xuống hành hình.

"Đánh mười roi, răn đe!"

"Không! Phụ thân! Người không thể đổi xử với ta như vậy!" Dạ Thiên không ngừng giãy dụa trên mặt đất, nhưng vẫn là phí công, bởi vì Dạ Lệ đã đứng dậy đi ra, căn bản không có liếc nhìn hắn nhiều thêm một cái.

Một roi đánh xuống trực tiếp đánh lên da thịt, cũng như đánh vào lòng hắn! Để lòng Dạ Thiên tràn đầy khuất nhục phẫn nộ, tất cả đều biến thành oán hận vô tận!

"Dạ Mộc, Dạ Mộc! Ta và ngươi không đội trời chung!"

"Hát xì!"

Dạ Mộc đánh một cái hắt xì nhỏ, sờ sờ mũi, nói với Mặc Lâm Uyên đang lau mặt cho nàng, "Những thứ này giao cho hạ nhân làm là được, trước khi ngủ, ngươi vẫn là xem Vô Thượng Tâm Kinh nhiều chút, sớm học thuộc mới phải!"

Không trách được nàng nóng lòng như vậy, ngày hôm nay, nàng rốt cuộc triệt để đắc tội mẫu tử Ôn Như rồi, sau này tuyệt đối là cục diện không chết không thôi, nên vẫn là mau chóng đưa Mặc Lâm Uyên đi mới tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Động tác của Mặc Lâm Uyên ngừng lại, sau đó thấp giọng nói, "Ta đã thuộc hết rồi."

"Thuộc rồi? Nhanh như vậy?" Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, nhưng rất nhanh thì cười nói, "Như vậy cũng tốt, ta liền chuẩn bị an bài ngươi rời khỏi nơi này!"

Mặc Lâm Uyên nghe vậy trầm mặc chỉ chốc lát, nhìn nàng đột nhiên nói, "Nếu như, ta không muốn đi thì sao?"

Dạ Mộc ngây ngẩn cả người, Mặc Lâm Uyên tiếp tục dùng khăn lau mặt cho nàng, nàng mới phản ứng được.

"Vì, vì sao không muốn đi chứ?"

Nói xong, không đợi Mặc Lâm Uyên trả lời, nàng cau mày vội vàng nói, "Chẳng lẽ ngươi không muốn đi đoạt lại tất cả của mình sao? Chẳng lẽ không muốn báo thù cho Phụ Hoàng Mẫu Hậu ngươi sao."

"Tiểu thư." Mặc Lâm Uyên đột nhiên gọi nàng.

"Hửm?" Dạ Mộc theo bản năng lên tiếng, sau đó liền thấy Mặc Lâm Uyên ngồi xổm trước mặt nàng, sau khi vắt sạch sẽ khăn trên tay, tiếp tục lau tay cho nàng.

Ngón tay trắng noản đầy thịt nằm ở trong lòng bàn tay hắn, nhưng mà ai có thể tưởng tượng được? Chính là cái tay này, từng tàn nhẫn tự cắt thịt trên người mình?

Mặc Lâm Uyên cẩn thận chà lau khắp ngón tay cho nàng, thanh âm rất nhẹ, nghe đặc biệt mềm nhẹ, "Nguyên nhân ta không muốn đi rất đơn giản, ta đi rồi, ai thay thuốc cho ngươi? Ta đi rồi, ai cùng ngươi trò chuyện? Ngươi còn nhỏ như vậy, còn luôn để bản thân bị thương, ta thực sự không yên lòng."

Dạ Mộc nghe thanh âm của niên thiếu thanh nhã, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, Mặc Lâm Uyên chắc đã xem nàng như muội muội ? Cảm giác được người cẩn thận chiếu cố như thế, thực sự rất tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro