Chương 2: Cứu nam chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy nàng rốt cuộc cũng từ bỏ, đám tỳ nữ đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, mà lúc này, bên trong lầu phía sau, đột nhiên truyền ra tiếng đồ sứ vỡ vụn, còn có tiếng nam đồng sợ hãi kêu la! Thanh âm kia vừa bén vừa nhọn, để lông tơ cả người Dạ Mộc đều dựng lên!

Nếu như nam chủ chết nàng cũng không thể quay về thì sao?

Trong nháy mắt ý nghĩ này chợt lóe lên, Dạ Mộc đã xoay người, trong ánh mắt hoảng sợ của đám tỳ nữ, chạy thật nhanh đến cửa phòng khách đang khép hờ kia!

Nàng muốn nhìn xem, quý tộc thời đại này, rốt cuộc có thể hoang đường thành cái dạng gì!
Cửa bị 'Phanh' một tiếng mở ra, mọi người đều nhìn lại, đã thấy một đậu đinh xông vào.

Nam nhân ngồi ở thủ tọa liền đứng lên, mặc dù ông ta không cho người khóa cửa sảnh, nhưng đã hạ lệnh cấm, là ai to gan như vậy, lại dám ở thời điểm này xông vào?

Nhưng sau khi Dạ Mộc bước vào, không thèm nhìn ông ta, mà là thẳng tắp nhìn về phía phương hướng phát ra động tĩnh, lại bị hình ảnh phía trước đâm vào mắt, trong lòng nổi lên một cơn phẫn nộ!

Chỉ thấy một niên thiếu bảy tám tuổi, lúc này đang bị người bịt miệng, lấy một tư thế cực kỳ khuất nhục mặt hướng đất đặt trên bàn trà, trên bả vai hắn có một vết máu thật sâu, sau đó bị một nam nhân mập mạp cởi quần đè chặt từ phía sau lưng, hắn dùng hết toàn lực giãy dụa, máu chảy nửa bàn cũng không hề hay biết.

Mà tên cầm đao chính là Lưu Thái Úy, tiểu nam hài trên vai có vết thương này, chính là hắn ta vừa mang lên, tàn nhẫn như vậy, thảo nào các tiểu nô lệ khác sẽ thét chói tai!

"To gan! Ai cho phép ngươi xông vào đây? !"

Dạ Lệ giận dữ gầm lên, gọi lý trí của Dạ Mộc trở về, nàng hít sâu một hơi cố sức đè phẫn nộ xuống, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía lúc này trong phòng ngoại trừ Dạ Lệ, Lưu Thái Úy ra, còn có mấy tên nam tử mặt trắng quần áo xốc xếch, ôm nữ nhân, đều đang không vui nhìn nàng.

Lưu Thái Úy bị quét hết nhã hứng, hừ lạnh một tiếng, ném chủy thủ đi, cầm lấy tay của nam hài lại nửa điểm cũng không thả lỏng, hắn híp mắt nói, "Dạ tướng quân chiêu đãi bổn quan như vậy sao? Hay là nói, nha đầu này cũng là con chim non mà ngài đã dạy dỗ tốt?"

Dạ Lệ biến sắc, vội vã cười làm lành, "Chê cười rồi, đây là nữ nhi không nên thân của hạ quan, ta sẽ cho nàng ra ngoài ngay."

Hắn nói xong, hướng phía Dạ Mộc quát, "Còn không mau cút đi?"

Hắn vừa hô, toàn bộ đại sảnh vàng son rực rỡ đều chấn động ba cái, ca cơ hạ nhân quỳ đầy đất, tỳ nữ của Dạ Mộc quỳ trên mặt đất cũng kéo tay nàng một cái, run rẩy mà nói, "Tiểu... Tiểu thư chúng ta mau đi thôi."

Dạ Mộc không chút động đậy!

Hết thảy trước mắt đều chân thật như vậy, mùi máu tươi trong không khí, nam hài lập tức sẽ bị xâm phạm, còn có ba bốn nô lệ quỳ ở một bên, cùng với thái độ thờ ơ lạnh nhạt, mắt điếc tai ngơ của những người khác.

Không một điểm nào không khiêu chiến giới hạn của nàng!

Bất quá nam chủ vẫn chưa bị Lưu Thái Úy đắc thủ, điều này làm cho Dạ Mộc dễ chịu một chút, nhịp tim vì phẫn nộ mà đập mạnh lúc này cũng dần dần bình thường lại.

"Còn chưa cút?"

Thấy Dạ Mộc bất động, Dạ Lệ nổi giận thật! Ông ta cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích, thân thể cao to như gấu, vài bước từ thủ tọa vọt xuống, túm Dạ Mộc lên, đi ra ngoài, một thế kia dường như muốn đem nàng ném ra ngoài!

Tất cả mọi người kinh hô một tiếng, không nghĩ tới Dạ Lệ hễ hung tàn, đến nữ nhi mình cũng không buông tha! Ông ta nổi danh trời sinh thần lực, tiểu cô nương thân thể bé nhỏ bị ông ném một cái còn tốt nỗi không?

Nhưng ngay lúc này, hai tay Dạ Mộc đột nhiên cầm lấy tay đang kéo áo mình của ông, lớn tiếng nói.

"Phụ thân, Bệ Hạ bệnh nặng rồi!"

Một lời như khơi gợi ngàn cơn sóng!

Mọi người vốn thờ ơ với kết cuộc của tiểu đậu đinh này, nghe vậy đều đứng lên, đứng mũi chịu sào chính là Lưu Thái Úy!

"Cái gì?" Hắn ta cả kinh, vội vã buông tiểu nam hài ra, quần cũng không mặc từ sau bàn trà vọt ra, "Ngươi nói bệnh tình của Bệ Hạ nguy kịch? Ngươi đừng ăn nói bừa bãi!"

Dạ Mộc liếc hắn một cái, cũng may hắn mặc áo đủ dài, che một chút cho tên cầm thú này, không thôi nàng trở về phải rửa mắt.

Nàng cau mày nói với Dạ Lệ, "Phụ thân, có thể thả ta xuống trước không?"

Dạ Lệ mới lấy lại tinh thần, buông lỏng tay, Dạ Mộc liền té xuống, cũng may có tỳ nữ đúng lúc tiếp được, nàng mới không bị thương.

"Nói mau, tin tức ngươi nghe ở đâu!"

Lưu Thái Úy không hề kiên nhẫn đẩy tỳ nữ ra, chăm chú nắm lấy cánh tay của Dạ Mộc, một gương mặt béo xích lại gần, ánh mắt kia thật kinh khủng!

Không trách thể hắn khẩn trương như vậy, bởi vì hắn là tâm phúc bên người Hoàng Đế Việt Quốc, thuần thần, dựa vào Hoàng Đế mới có thể làm mưa làm gió, nếu như Hoàng Đế chết, hắn liền thảm! Nên mặc dù đối phương chỉ là một tiểu nữ oa, lời vừa nói ra hắn cũng gấp.

Dạ Lệ cũng trừng một đôi mắt như chuông đồng hung tợn chất vấn nàng, "Mộc Nhi, tin tức ngươi từ đâu nghe được? Nếu như ngươi dám nói dối! Vậy liền chờ ta đem người đi nuôi hổ đi!"

Mấy nam nhân khác cũng vây quanh, nhìn chằm chằm, nhưng thấy Dạ Mộc mới năm sáu tuổi, hài tử nhỏ như vậy, cho nàng mượn một trăm lá gan, cũng không dám nói dối việc này.

Bị người vây bắt, Dạ Mộc làm bộ sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nhưng mồm miệng rất rõ ràng nói, "Vừa ta chơi đùa ở gian phòng, đột nhiên một hắc y nhân từ phía sau bịt miệng ta, lưu lại mấy chữ này 'Đế Vương bệnh nặng', liền thần không biết quỷ không hay chạy mất rồi! Sự tình khẩn cấp, ta cũng không có cách nào, mới cố xông vào, phụ thân chớ có trách ta!"

Sắc mặt của mấy nam nhân đều trở nên phức tạp, nói như vậy, Hoàng Đế sinh bệnh nặng, đều là có thể lừa gạt, người khác rất khó biết, hắc y nhân kia làm sao biết được?

Vẫn là Lưu Thái Úy nóng ruột, trầm ngâm chốc lát nói, "Thà rằng tin là có, còn hơn tin là không, bổn quan phái người đi tìm hiểu."

Hắn nói xong, âm trầm quét Dạ Mộc một mắt, "Nếu như tình huống là thật, tiểu nha đầu này của nhà ngươi xem như cứu mạng của bổn quan rồi!"

Nhưng nếu như tin tức là giả, hắn luôn không chạm nữ đồng, nhưng cũng không ngại nếm thử thứ tươi mới!

Trong mắt một đạo hung quang hiện lên, hắn trầm mặt vội vả bỏ đi, mấy nam nhân khác cũng hiểu được việc này kỳ hoặc, chủ yếu là không tin hài tử nhỏ như vậy sẽ nói dối thành dạng này, đều ôm thái độ bán tín bán nghi rời đi, chỉ còn lại có Dạ Lệ như có điều suy nghĩ.

"Ta hỏi ngươi, thật sự có hắc y nhân nói cho ngươi biết chuyện này? Hắn cao bao nhiêu? Có thấy mặt không?"

Dạ Mộc lắc đầu, có chút nghĩ ngợi mà sợ sệt nói, "Ta lúc đó bị sợ đến choáng váng, đâu còn tâm trạng có thể chú ý nhiều như vậy, còn nữa, thị vệ của tướng quân phủ chúng ta đều là chết sao? Trước mắt bao người, có người xông vào khuê phòng của bổn tiểu thư cũng không biết! Vạn nhất là tới giết ta, vậy thì biết làm sao?"

Dạ Lệ thấy vẻ mặt nàng kinh hoảng, trong lòng cũng có chút tin, cảm thấy việc này không thể nào là nàng biên soạn, dù sao tra một cái là tra ra được, hơn nữa nếu thật có người lợi hại như vậy, nếu như hắn muốn ám sát mình, nên làm cái gì bây giờ?

Vì vậy Dạ Lệ cũng nữa đứng đây nữa, để cho nàng trở về, lập tức triệu tập người đi thư phòng, phòng khách hỗn loạn giao cho quản gia thu thập.

Chờ Dạ Lệ đi xa, Dạ Mộc mới vuốt cổ của mình, thật dài thở phào một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro