Chương 27: Ôn Như gây chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có sáu thị vệ đứng trông coi bên ngoài đình nghỉ mát, bên trong đình có tám tì nữ hầu hạ, tóm lại phòng giữ sâm nghiêm.

Mặc Lâm Uyên nhìn Dạ Tiểu Lang một cái, dùng ngón tay, viết xuống tay hắn -- Tai ngươi linh mẫn, nghe một chút xem bà ta đang nói cái gì.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Mặc Lâm Uyên muốn dẫn Dạ Tiểu Lang tới đây, Dạ Tiểu Lang bởi vì khi còn bé lớn cùng sói, ngũ giác linh mẫn hơn người thường rất nhiều, tại đây Mặc Lâm Uyên chỉ có thể lờ mờ nghe được một chút thanh âm, thế nhưng đối với Dạ Tiểu Lang mà nói, vậy đã đủ rồi.

Dạ Tiểu Lang thấy Mặc Lâm Uyên nghiêm túc như vậy, gật đầu, từ từ nhắm hai mắt ngưng thần đi nghe thử.

Trong lương đình, Ôn Như đối diện một nam nhân, nàng vươn tay rót cho hắn một ly trà.

"Ngọc Lang, vẫn may ngươi đã đến rồi không thôi cuộc sống này của nô gia làm sao sống tiếp?"

Lúc Ôn Như nói lời này, đuôi lông mày đầu ngón tay, đều mang một cổ xuân ý, người sáng suốt vừa nhìn liền biết bọn họ vừa làm cái gì, chỉ tiếc bên người của bà ta phòng giữ sâm nghiêm, dù là Mặc Lâm Uyên phát hiện đầu mối gì, cũng không có cơ hội bắt được chứng cứ.

Nam nhân nghe vậy, cười giảm thấp thanh âm nói, "Không sao, sau này ta sẽ luôn bồi phu nhân, phu nhân ta là phí hết đại khí lực mới cầu tướng gia giao cho nhiệm vụ về bảo hộ bảo hộ phu nhân ngài đấy, ngài sau này, cần phải đối xử với ta thật tốt đấy nhé!"

Hai người mắt đi mày lại, tỳ nữ nhìn ở trong mắt, lại một chữ cũng không dám nhiều lời, dù sao phu nhân ở bên ngoài vẫn rất đúng mực, mặc dù nói lời mập mờ, thế nhưng trược mặt người ngoài cũng không dám có chút cử chỉ vượt quá.

Mặc Lâm Uyên quan sát chủ viện đã mấy ngày, hắn tự nhiên biết nam nhân này là ai, ông ta tên Triệu Ngọc, là người nhà mẹ đẻ Ôn Như mới phái đến bảo hộ bà, sở dĩ lại phái thêm một người đến là bởi vì trước Nghiêm Hứa bị nàng phái đi bảo hộ nhi tử bà.

Nhưng cao thủ nội công cũng không dễ tìm, tuy rằng nam nhân này công phu có thừa, nhưng mà so với Nghiêm Hứa kia, lại kém xa vạn dặm, hơn nữa bọn họ cũng không có tới gần, đối phương rất khó phát hiện bọn họ.

"Yên tâm đi."

Ôn Như cười đáp ứng, bất quá lúc này, nàng nhớ tới cái gì, ánh mắt lại trở nên vô cùng tàn nhẫn, bà thấp giọng hỏi.

"Được rồi, phụ thân bên kia có hồi âm chưa? Tên tiểu nha đầu Dạ Mộc kia, làm hại Thiên nhi bị trọng thương, ta nhất định không thể bỏ qua nó!"

Triệu Ngọc nghe vậy cười đưa tới một kiện đồ, "Yên tâm đi phu nhân xế chiều hôm nay, đồ đã đến, thứ này cực tốt, chỉ cần để tên tiểu nha đầu kia ăn trong một tháng, sẽ lặng yên không tiếng động chết đi, ai cũng không tra được!"

"Đáng ghét! Lấy được ngươi còn không cho ta!" Ôn Như nghe vậy trừng hắn một mắt, đưa tay muốn đoạt lại bị Triệu Ngọc thuận thế đè tay xuống, đại tỳ nữ bên cạnh vội vã ho khan một tiếng, Ôn Như bật người thu tay về, mặt mày giận dữ nhìn Triệu Ngọc.

"Phu nhân đừng nóng vội." Triệu Ngọc nheo mắt nhìn bà sắc cười cười nói, "Có ta ở đây, không cần phu nhân xuất thủ, ta sẽ để tên tiểu nha đầu kia chết không có chỗ chôn!"

Nói xong, hai người đổi đề tài, lại trò chuyện khác, mà bên kia, Dạ Tiểu Lang nghe nữ nhân này lại muốn hại Dạ Mộc, lập tức lên cơn giận dữ!

"Nữ nhân này quá xấu xa rồi! Bà ta muốn hạ độc hại tiểu thư, chúng ta đi tìm tướng quân tố giác bà ta!"

Mặc Lâm Uyên ra hiệu cho hắn an tâm một chút chớ nóng, hai người khom người lui về phía sau, sau đó lặng yên không tiếng động bỏ đi

Nhưng lúc rời đi, môi vẫn luôn mím chặt của Mặc Lâm Uyên hơi nâng lên một chút, mắt phượng tràn đầy lãnh quang.

Muốn hại người? Cũng phải có mạng mới hại được.

"Đáng ghét! Thật sự là quá đáng ghét mà!" Vừa đến nơi không người, Dạ Tiểu Lang liền không nhịn được thì thầm, "Nữ nhân kia vậy mà muốn hạ độc tiểu thư, A Cực, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản bà ta!"

Dạ Tiểu Lang nói cho Mặc Lâm Uyên biết đối thoại của Ôn Như bọn họ, đơn thuần như hắn, không chút nào ngửi thấy mùi mờ ám giữa Triệu Ngọc và Ôn Như, vẫn vì chuyện hạ độc mà tức giận.

Mặc Lâm Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, không tiếng động an ủi, Ôn Như muốn xuống tay với Dạ Mộc thực sự quá đơn giản, chỉ cần bà ta có thể làm được thiên y vô phùng, ai cũng không thể làm gì bà ta, cho nên muốn đạp ngã bà ta, nhất định phải có chứng cứ mới được.

Mặc Lâm Uyên viết xuống mấy chữ trong tay Dạ Tiểu Lang.

-- Ôn Như làm ác là tất nhiên, đừng nóng giận.

Dạ Tiểu Lang thấy mở to hai mắt nhìn, "Ngươi đã sớm biết nàng muốn làm chuyện xấu? Vậy sao ngươi không nhắc nhở tiểu thư, để tiểu thư đề phòng nàng? Còn mang ta đến đây làm gì?"

Hắn thực sự cảm thấy A Cực làm như vậy là không đúng bổn phận, chuyện trọng yếu như vậy, sớm phát hiện, phải sớm nói chứ!

Mặc Lâm Uyên lắc đầu, nhưng nghĩ tới hắn sắp phải rời đi, bên người Dạ Mộc cũng chỉ có Dạ Tiểu Lang kề cạnh, hắn liền nhẫn nại viết.

-- Ôn Như có sát tâm với tiểu thư, một ngày bà ta không chết, lúc nào cũng sẽ làm ác, điểm này đoán cũng đoán được, ta mang ngươi đến, là muốn nói cho ngươi biết, nhân tâm hiểm ác đáng sợ, ngươi ở bên người tiểu thư, ngoại trừ bảo hộ nàng, còn phải bóp chết nguy hiểm từ trong trứng.

Dạ Tiểu Lang không hiểu nên gãi đầu một cái, "Cái gì gọi là: bóp chết nguy hiểm từ trong trứng?"

Mặc Lâm Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, mỉm cười.

-- mấy ngày nữa ngươi sẽ biết.

Dạ Tiểu Lang nhìn lòng bàn tay mình, có chút khổ sở hỏi, "Nên, ngươi cho ta xem những thứ này, là bởi vì ngươi sắp đi, muốn sau này ta bảo hộ tiểu thư tốt hơn?"

Ánh mắt hắn có chút đỏ, kéo tay áo của Mặc Lâm Uyên nói, "A Cực, ngươi muốn đi đâu? Có thể bị nguy hiểm hay không?"

Mặc Lâm Uyên nhìn niên thiếu bằng tuổi mình, thế nhưng bình thường luôn luôn muốn chiếu cố mình, trong lòng có chút ấm áp.

Hắn mím môi mà cười, viết vào lòng bàn tay hắn.

-- ta sẽ còn trở lại, bất quá, tạm thời không nên nói cho nàng biết.

Lại qua vài ngày sau

Ban đêm, Dạ Mộc nhìn Mặc Lâm Uyên đã khuya mới trở về, có chút kỳ quái hỏi.

"Gần đây ngươi và Tiểu Lang luôn luôn sớm ra ngoài, khuya mới về, làm gì đó?"

Mặc Lâm Uyên thấy bên trong không người, mới thấp giọng nói, "Mấy ngày nay Dạ Lệ liên tiếp mở tiệc chiêu đãi, thiếu nhân thủ, ta và Tiểu Lang đều đi hỗ trợ, hắn chẻ củi, ta nấu nước."

Dạ Mộc gật đầu, trách chỉ trách nàng, bị thương, đến chương trình học của bọn họ đều buông lỏng, cũng may hai người này tự giác, hiện tại mỗi ngày đều tự học.

Dạ Mộc chuẩn bị xong tay nải đem ra đưa cho hắn, "Cho ngươi! Đồ ta đều chuẩn bị xong rồi, giờ sẽ nói với ngươi kế hoạch ngươi rời đi!"

Nàng đưa đôi tay ngắn nhỏ xinh ra sau lấy một địa đồ thật to trải trên giường, ngón tay trắng noản chỉ vào một chỗ nói, "Đây là tướng quân phủ! Đây là phủ Lưu Thái Úy!"

Ngón tay nàng chỉ trên quan đạo, "Cùng ngày tiễn ngươi rời đi, ta nghe ngóng, đúng lúc là ngày một vị quan lớn thú thê! Ngày đó trên phố đặc biệt nhiều người, đến lúc đó ngươi chỉ cần..."

Nàng đang chuẩn bị nói ra kế hoạch nàng chuẩn bị chu đáo, Mặc Lâm Uyên đột nhiên cắt đứt nàng.

"Kỳ thực ngươi không cần như vậy." Mặc Lâm Uyên thu địa đồ lại, đứng ở bên giường nói rằng, "Ta ở Việt Quốc kỳ thực còn có chút bộ hạ cũ, bọn họ nhất định ở chung quanh tìm ta, chỉ cần phải rời khỏi tướng quân phủ, ta có thể liên lạc với bọn họ, nên, ngươi không cần phí tâm cho ta, chỉ cần ngươi muốn ta đi, ta nhất định sẽ bình yên vô sự rời đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro