Chương 28: Phát sinh biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc sờ sờ cái ót của mình, cái gì gọi là nàng muốn hắn đi chứ, nói như nàng muốn đuổi người vậy.

"Mặc... Mặc dù nói như thế, nhưng chúng ta vẫn là phải kế hoạch chứ?"

Dạ Mộc kiên trì ý kiến của mình, vạn nhất không có đúng lúc liên lạc với bọn họ làm sao bây giờ? Kết quả vào bên trong phủ Lưu Thái Úy, còn ra được sao?

"Không cần kế hoạch."

Hai tay của Mặc Lâm Uyên đặt trên vai Dạ Mộc, nhìn thẳng ánh mắt của nàng.

"Ta đã có toàn bộ kế hoạch, ngươi không cần phải lo lắng."

Dạ Mộc nghĩ hắn cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa, lúc này mới cúi đầu, có chút nổi giận nói, "Vậy được rồi tự ngươi cẩn thận."

"Tiểu thư."

"Hả?"

Mặc Lâm Uyên đưa tay, nâng cằm nhỏ thịt nộn trắng nõn của nàng lên, dưới ánh nến, mắt tròn trịa của nàng lòe lòe chiếu sáng, đang nhìn bản thân mình.

"Nếu như ta rời đi thật lâu, ngươi sẽ quên ta không?"

Lúc hỏi cái này, mắt phượng của hắn mỉm cười, ở chỗ sâu trong đáy mắt đã có một tia trống vắng.

Rốt cuộc thì vẫn còn nhỏ, cho nên mới luyến tiếc ly biệt đi?

Dạ Mộc nhìn, thập phần đại khí dùng tay nhỏ của mình vỗ bờ vai của hắn! Trịnh trọng nói cho hắn biết.

"Yên tâm đi, ta chết đều sẽ không quên ngươi!"

Cái này, để Mặc Lâm Uyên có chút ngây ngẩn cả người, hắn dở khóc dở cười, bản thân có khả nắng để người khác khắc sâu ấn tượng như vậy sao?

Bất quá không quên là tốt rồi!

Mặc Lâm Uyên bình tĩnh nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt của Dạ Mộc.

"Vậy được, tiểu thư, ngươi phải nhớ kỹ lời của ngươi nói."

Mặt của Dạ Mộc bị hắn nhéo đến biến hình, tức giận đến nàng trợn tròn cặp mắt!

"Này này này, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng nha! Ngươi ngươi ngươi sao còn không buông tay?"

Lúc này Mặc Lâm Uyên mới khẽ cười ra tiếng, yêu thích không buông tay xoa nhẹ lại xoa nhẹ trên gương mặt của nàng.

"Cũng nên để ngươi khắc sâu chút ấn tượng mới tốt a."

Nếu như quên mất, hắn sẽ rất tức giận.

Đã nhiều ngày, bên trong phủ rất không yên ổn, bởi vì chủ mẫu bị bệnh, bệnh gì không bệnh bà ta lại bệnh ngay chỗ khó có thể mở miệng, đã tìm rất nhiều đại phu đều không thấy khá hơn, nên tạm thời không tìm phiền phức cho Dạ Mộc.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Mộc và Dạ Lệ cùng nhau tiễn Mặc Lâm Uyên rời đi.

Trừ bọn họ ra, người khác đều không biết Mặc Lâm Uyên bị đưa đi đâu, trong lòng Dạ Mộc cũng rất thất vọng, sớm chiều ở chung đã hơn hai tháng, nàng vẫn là rất thích hài tử này, nhưng hắn phải đi, bắt đầu hành trình của mình, cũng không biết lúc nào mới gặp lại.

Đi ra cửa còn có Ôn Như, hôm nay là ngày Hộ Bộ Thượng Thư tái giá, bà ta là tướng quân phu nhân, phải cùng Dạ Lệ đi bái phỏng.

Bất quá sắc mặt của Ôn Như có chút không tốt, Dạ Mộc liếc nhìn bà ta một cái, lại nhìn về phía Mặc Lâm Uyên, hắn ăn mặc một thân bạch sam tơ lụa đứng ở đó, chói mắt như vậy.

Đợi lát nữa lúc ra cửa tướng quân phủ, hắn cũng sẽ ngồi kiệu nhỏ, từ cửa sau rời đi, nên nhân cơ hội này, nàng nắm chặt thời gian căn dặn hắn.

"Sau khi rời khỏi trực tiếp về Mặc Quốc, sau khi trở về cũng phải học tập thật giỏi, không nên lười biếng, nhất là Vô Thượng Tâm Kinh, nhất định phải chuyên cần luyện tập, quyển nội công tâm pháp này, vẫn rất xứng với cái tên của nó!"

Lúc này Dạ Mộc mặc váy màu hồng đào, chải song hoàn kế, lùn lùn, đầy thịt trắng noản, thật giống như bé con trong tranh ngày tết.

Lúc này nàng vừa quan sát chung quanh, vừa như một tiểu lão thái bà nghiêm túc căn dặn Mặc Lâm Uyên, liên miên lải nhải làm cho tâm tình Mặc Lâm Uyên vốn có chút trầm muộn liền rộng mở trong sáng, khóe miệng hơi giơ lên.

Bất quá trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện làm ra cử động gì, kỳ thực, hắn rất muốn một chút song hoàn kế của nàng.

Mà bên kia, quản gia nói, tướng quân phải ra cửa rồi.

Vậy là Mặc Lâm Uyên cũng phải đi rồi! Dạ Mộc quýnh lên, nhân lúc người khác không chú ý, nhét một tiểu hà bao vào trong tay Mặc Lâm Uyên.

"Cầm đi, ngươi yên tâm, không tới hai năm, ta tuyệt đối sẽ đi tìm ngươi."

Mặc Lâm Uyên vừa sờ cũng biết là đồ trang sức các loại, nhất thời dở khóc dở cười, nha đầu này, là muốn đưa hết tài sản của mình cho hắn sao? Nha đầu này sao lại ngốc thế?

Hắn đương nhiên không thể nhận, nên đưa tay, đẩy đồ về, không đợi Dạ Mộc nói cái gì, hắn đột nhiên xoay người, đi đến hướng của Dạ Lệ!

Dạ Mộc bị hành động của hắn làm sửng sốt một chút, phát hiện hắn là đi tới chỗ Dạ Lệ, nhất thời kinh hãi! Chờ một chút, tiểu tử ngươi muốn làm gì?

Lúc này Dạ Lệ đang chuẩn bị lên xe ngựa, nhưng động tác của Mặc Lâm Uyên quá rõ ràng, để tất cả mọi người nhìn qua, bao gồm Dạ Lệ.

Dạ Lệ lên xe được phân nửa, liền thu hồi chân, buồn bực nhìn hắn, mà Dạ Mộc lại càng hoảng sợ, vội vã đi theo!

"Ngươi có chuyện gì?"

Dưới bầu trời trong sáng, Dạ Lệ ăn mặc cẩm bào thâm sắc, có chút không vui nhìn chằm chằm Mặc Lâm Uyên, tiểu tử này, không phải đến lúc này tự nhiên đổi ý đấy chứ?

Mà trên xe, Ôn Như trước một bước lên xe cũng vén rèm lên nhìn Mặc Lâm Uyên, ánh mắt bất thiện.

Tiểu tử này nàng có biết, là người đi theo bên cạnh Dạ Mộc.

Mặc Lâm Uyên liếc nhìn qua Ôn Như, tầm mắt rơi vào hộ vệ đi theo bên cạnh xe, quả nhiên thấy được thân ảnh của Triệu Ngọc, cũng phải, Ôn Như phải xuất môn, làm người bảo vệ nàng, sao có thể không đi cùng chứ?

Mặc Lâm Uyên cúi đầu, từng bước tiến lên, quản gia muốn ngăn, bị Dạ Lệ dừng lại, sau đó Mặc Lâm Uyên đưa cho Dạ Lệ trang giấy mình đã sớm viết xong.

Dạ Lệ nhíu nhíu mày, kỳ quái tiếp nhận, mở vừa nhìn.

Nguyên bản thái độ của hắn còn thập phần tùy ý, thế nhưng càng nhìn lại càng kinh nghi bất định! Lông mày rậm nhíu chặt, mi tâm phồng lên, tựa hồ có có lôi minh điện ấp ủ ở trong đó!

Dạ Mộc đi tới, bất an nhéo y phục của Mặc Lâm Uyên một cái, giọng nói ép tới cực thấp.

"Ngươi sao thế? Trước ta nói ngươi không biết chữ! Đây không phải là để lộ rồi sao?"

Mặc Lâm Uyên nghiêng người sang nhìn nàng một cái, làm người câm, hắn không có mở miệng, chỉ là nhãn thần trấn an, nhưng ngay loại thời điểm này, Dạ Mộc sao trấn an được? Mắt thấy sắp tiễn hắn đi, nhưng thời điểm mấu chốt, hắn đột nhiên gây ra chuyện này đây không phải là phức tạp sao??

"Đáng ghét!"

Ngay thời gian Dạ Mộc bất an, Dạ Lệ đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, vò tờ giấy! Trong lòng mọi người ở đó đều rơi lộp bộp một tiếng, nhao nhao cúi đầu thật thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro