Chương 29: Vì sao bị bắt được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mắt hung ác của Dạ Lệ đầu tiên là rơi vào trên người Mặc Lâm Uyên, sau đó từ từ dời đến trên người Dạ Mộc, toàn thân Dạ Mộc căng thẳng, cả người cảnh giác.

Dạ Lệ thấy vẻ mặt Dạ Mộc ngây thơ lo lắng, biết đây không phải là chủ ý của nàng, lúc này mới đằng đằng sát khí dời tầm mắt đi!

"Phu quân người làm sao vậy?"

Ôn Như bị sát khí của Dạ Lệ hù dọa, có chút bất an hỏi một câu, nhưng vừa nghe đến thanh âm của bà ta, Dạ Lệ hung hăng trừng ba ta một mắt, dọa đến bà ta cũng không dám lên tiếng nữa!

Ông giơ nắm tay chất vấn Mặc Lâm Uyên, "Bổn tướng quân hỏi ngươi! Trong này, ngươi nói đều là thật?"

Ông vừa hỏi vừa tới gần Mặc Lâm Uyên, hạ nhân bên người vội vã câm như hến tách ra, để ông vài bước liền đi tới trước mặt Mặc Lâm Uyên. Hậu viện vốn chim hót hoa nở nháy mắt nguy cơ tứ phía, ngay cả Dạ Mộc đều có điểm bất an, bởi vì nàng không biết trên tờ giấy viết cái gì, Mặc Lâm Uyên làm chuyện gì sau lưng nàng.

Mặc Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn ông, chậm rãi gật đầu, đều là thật.

Lúc này Dạ Mộc mới phát giác có điểm không đúng, vì sao Dạ Lệ không có nửa điểm phẫn nộ với việc Mặc Lâm Uyên biết chữ? Trong này, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện nàng không biết?

Một hỏi một đáp này, tất cả mọi người không ai rõ chuyện gì, nhưng thứ duy nhất bọn hắn rõ ràng là, khi nhìn đến Mặc Lâm Uyên gật đầu, trong nháy mắt, sắc mặt Dạ Lệ trầm xuống mi tâm buông lỏng, tay nổi gân xanh, đặc thù này, tất cả mọi người hiểu rõ Dạ Lệ đều biết, ông nổi giận rồi!

Hơn nữa, còn là phẫn nộ không thể nhịn được!

Một lúc sau, có thể chỉ là một cái chớp mắt, Dạ Lệ đột nhiên hạ lệnh, "Người đâu, đến lột đồ của người này ra, lập tức!" Người bị ngón tay ÔNG chỉ sửng sốt một cái chớp mắt, sau đó trong nháy mắt thất kinh lui về phía sau! Người nọ không phải là người khác, chính là Triệu Ngọc!

"Ta? Tướng quân! Người có phải bắt lầm người hay không!"

Ôn Như nghe được thanh âm, cũng dự cảm không tốt, trong lòng nàng y hi đoán được trên giấy Mặc Lâm Uyên cái gì, thế nhưng nàng cố gắng trấn định, ngồi ở bên trong xe ngựa vẫn không nhúc nhích.

Sẽ không, không cần lo lắng, cũng không thể gấp! Tiểu tử kia dù là phát hiện cái gì, hắn cũng không có chứng cứ! Dù sao bên người nàng phòng giữ sâm nghiêm, không phải là người nào đều có thể trà trộn vào thám thính tin tức, bắt được chứng cớ.

Dạ Lệ không để ý Triệu Ngọc cãi lại hay phản kháng, trực tiếp sai người lột y phục của hắn!

Dạ Mộc không hiểu chuyện gì, giương mắt nhìn lại, nhưng vừa lúc đó, Mặc Lâm Uyên thối lui đến phía sau nàng, lấy tay bưng kín mắt của nàng! Hắn gạt nàng làm việc cũng thôi, lại còn không để cho nàng xem hắn rốt cuộc làm cái gì?

Dạ Mộc càng nghĩ càng giận, dùng tay phải không bị thương kéo tay hắn xuống! Không để cho nàng xem, nàng cứ phải xem!

Nhưng tay trái của Mặc Lâm Uyên bị nàng kéo xuống, tay phải lại cản lên, thái độ rất kiên quyết, chính là không cho xem.

Hắn như vậy để Dạ Mộc tức giận! Hắn rốt cuộc làm gì người kia?

Dạ Mộc thấp giọng, tức giận hỏi, "Vì sao không để cho ta xem! Ngươi có chuyện gì gạt ta?"

Mặc Lâm Uyên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói bên tai nàng.

"Ngươi muốn xem? Ta cũng có, ngươi muốn xem thì xem ta."

Dạ Mộc phun ra một ngụm máu! Nàng là muốn nhìn hắn rốt cuộc làm chuyện gì với người kia được không? Muốn biết Dạ Lệ tại sao phải lột y phục của người kia, đây là cái gì với cái gì vậy chứ! Có cần tư tưởng không thuần khiết tới không?

Ngay thời gian Dạ Mộc muốn giơ chân, Mặc Lâm Uyên do dự một chút, cúi đầu lại nói bên tai nàng, "Nếu như ngươi thật sự muốn xem, chờ ta trở lại, ta đẹp hơn hắn."

Dạ Mộc đã không biết dùng sắc mặt gì đối mặt hắn, nàng đã từ bỏ việc chống đối rồi, một tiểu hài tử rốt cuộc là lấy tự tin từ đâu tới nói thân thể mình đẹp?

Chờ một chút! Trở về? Mặc Lâm Uyên còn muốn trở về?

Không đợi Dạ Mộc mở miệng, chợt nghe Dạ Lệ lãnh khốc hạ lệnh, "Văn Đức, đốt đuốc qua đó, soi thân thể hắn!"

Nữ quyến chung quanh đều cúi đầu, chỉ có Ôn Như không có, đặc biệt khi nghe mệnh lệnh không bình thường của Dạ Lệ, đầu quả tim của bà ta nhấc cao, cau mày thăm dò nhìn sang, chỉ thấy Triệu Ngọc đã bị lột sạch, cả người bị người khống chế, thân thể trần như nhộng đối diện Dạ Lệ.

Văn Đức nghe lệnh, cầm cây đuốc đi qua, nhưng sau khi chiếu qua, cũng không có phát hiện cái gì.

Dạ Lệ lần thứ hai cau mày, không vui quét Mặc Lâm Uyên một mắt, lại thấy thần thái của Mặc Lâm Uyên như thường, hắn suy nghĩ một chút, cắn răng phân phó nói, "Gần thêm chút nữa!"

Văn Đức gật đầu, tiếp tục để sát cây đuốc vào, ngọn lửa kia gần với da, để Triệu Ngọc kinh hoảng, người này sẽ không thêu chết hắn chứ? Dọa đến hắn ngước cổ kêu to lên!

"Tướng quân! Tướng quân tha mạng a! Ta là võ giả tướng phủ thuê, không phải hạ nhân văn tự bán đứt, người không thể đối xử với ta như vậy!"

"Không thể?" Dạ Lệ hừ lạnh một tiếng, chấp tay ở sau người, "Vào tướng quân phủ ta, chỉ có một loại người, đó chính là người hoàn toàn bán mạng cho ta."

Lời hắn còn chưa nói hết, ánh mắt ngưng một cái, bởi vì dưới ngọn lửa, trên người Triệu Ngọc đột nhiên nổi lên ứ ban đỏ lớn, Triệu Ngọc cũng cảm thấy không ổn, cúi đầu, sắc mặt càng thêm kinh khủng!

Rõ ràng lửa kia còn chưa có đốt tới hắn, nhưng nửa người dưới của hắn dường như đau muốn tự cháy, hơn nữa ứ ban đỏ trên người hắn càng ngày càng hồng. Chính là như đang thiêu đốt! Điểm đỏ càng ngày càng dày đặc, trên biểu tượng nam tính của hắn, càng rậm rạp.

Nhìn cái này, Dạ Lệ còn có cái gì không rõ?

Mà trên xe ngựa, Ôn Như cũng tựa hồ dự cảm được cái gì, sờ sờ bụng của mình, thì ra là như vậy? Bà, bà ta bị người ám toán!

Sau khi trợn trừng hai mắt, Dạ Lệ đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh tờ giấy tiểu nô lệ cho hắn viết rõ ràng, hắn hoài nghi chủ mẫu Ôn Như và hộ vệ của bà ta Triệu Ngọc cấu kết với nhau, vì chứng thực, tiểu nô lệ tự hạ độc trong nước tắm của Ôn Như, mà thuốc kia, còn là một trong những bí dược lấy trên tay ông mà trước kia ông đã không chút ngừng ngại cho hắn rất nhiều đồ có thể dùng được, không nghĩ tới, lần đầu dùng chính là dùng trên người thê tử hắn!

Loại thuốc kia gặp nhiệt sẽ phát nhiệt, hơn nữa vô sắc vô vị, dễ bám vào **, vốn là dùng để phóng hỏa hủy thi, không nghĩ tới còn có thể cho vào nước.

Ôn Như tắm, thân thể ngâm mình ở trong nước có thuốc, bề ngoài không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ có hạ thân bên trong, độ ấm cao, sau khi nước thuốc tiến vào sẽ phát sinh tác dụng, cảm thấy ấm ẩm khó nhịn, thế cho nên gần đây nàng luôn luôn tìm đại phu xem bệnh, lại tìm không được nguyên nhân.

Mà nam nhân này, hạ thể của hắn cũng lây dính loại nước thuốc này, đây còn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Nghĩ đếnDạ Lệ hắn anh minh một đời, không nghĩ tới vẫn còn có một ngày bị người đội cho cái nón xanh?

Hắn càng là phẫn nộ thì càng lãnh tĩnh, thế nhưng người chung quanh đều cảm thấy cái loại sát khí này trong lòng run sợ! Tim của đoàn người đều nhắc tới cổ họng, lúc này, Dạ Lệ di chuyển, hắn từng bước đi đến chỗ Triệu Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro