Chương 30: Nam chủ nấu nước tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc lấy cây đuốc ra, Triệu Ngọc vừa nhìn nửa người dưới của bản thân, làm sao còn chưa rõ mình bị gài bẫy? Đáng sợ là hắn đến đối thủ là ai cũng không biết, cứ như vậy bị bắt được.

Không được, hắn không thể ngồi chờ chết, hắn phải giải thích!

Vì vậy không đợi Dạ Lệ tới gần, hắn trước một bước nhào đến, la lớn, "Tướng quân! Tướng quân oan uổng a! Ta thật không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ta bị oan uổng, có người mưu hại ta!"

Lúc này Ôn Như ngồi ở trên xe ngựa, toàn thân đã cứng đờ, bà ta không dám phát ra chút thanh âm nào, không dám cử động, thậm chí không dám hô hấp, bà ta nghe thanh âm cầu xin tha thứ của Triệu Ngọc, từng câu từng chữ thật giống như đòi mạng!

"Tướng quân, thực đó! Ngài tin tưởng ta! Hơn nữa dù là ta phạm sai lầm, ta cũng là người của tướng gia, người nên giao ta về..."

Lời của Triệu Ngọc còn chưa nói hết, chỉ nghe "Vụt ——" một tiếng lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, đầu Triệu Ngọc đã bị Dạ Lệ chém bay ra ngoài!

"A! ! !" Đầu người lăn trên đất, không ít tỳ nữ khắc chế không nổi kinh hô một tiếng, thanh âm bén nhọn để mọi người tại đây đều căng thẳng da thịt!

Giết người rồi! Hơn nữa nhìn tư thế này, dường như giết một người vẫn chưa thể kết thúc, đây nên làm thế nào cho phải?

Máu tươi bắn ra, Dạ Mộc cách rất gần, mà Mặc Lâm Uyên trước một bước cản lại máu vảy đến chỗ nàng.

Dạ Mộc ngửi thấy được mùi máu tươi, sắc mặt lập tức thay đổi, chết người rồi.

"Ngươi ——!"

Sau khi Dạ Lệ giết người, dừng lại chỉ chốc lát, đao nhuốm máu trong tay đột nhiên chỉ hướng Mặc Lâm Uyên.

Mặc Lâm Uyên nghiêng mặt nhìn sang, khuôn mặt niên thiếu tuấn tú bị từng điểm từng điểm máu vấy phải đọng lại, có vẻ có chút dữ tợn, nhưng sắc mặt của hắn bình tĩnh như trước, hắn lãnh tĩnh, phảng phất chưa từng thay đổi.

Điều này làm cho Dạ Lệ càng thêm phẫn nộ!

"Đây chính là thứ ngươi muốn thấy phải không? Phải hay không?"

Trước khi rời đi, tặng hắn một phần đại lễ như thế, tiểu tử này rõ ràng là cố ý! Quả nhiên, hắn đã sớm nên giết tên nô lệ này!

Dạ Mộc thấy Dạ Lệ làm khó dễ Mặc Lâm Uyên, vội vã muốn tiến lên, lại bị Mặc Lâm Uyên ngăn cản.

Ánh mắt của hắn từ thi thể trên đất, chậm rãi chuyển hướng đến xe ngựa an tĩnh, Ôn Như cách đó một cái rèm cũng phảng phất có thể cảm giác được ánh nhìn của Mặc Lâm Uyên, cả người run lên!

Còn không chỉ như vậy.

Mặc Lâm Uyên nở nụ cười, dùng ánh mắt ra hiệu chiếc xe ngựa, hắn không chỉ muốn thấy như vậy thôi đâu, chỉ chết một mình Triệu Ngọc? Vậy thì cũng quá đơn giản rồi!

Dạ Lệ hiển nhiên hiểu ánh mắt của Mặc Lâm Uyên, hai mắt bị tơ máu tràn đầy từ từ nhìn hướng xe ngựa. Đúng vậy! Ông thiếu chút nữa đã quên chính chủ, nếu không phải ông không thích thê tử này, gần đây không chạm bà ta, nếu không bản thân cũng sẽ gặp tai ương, chỉ là không nghĩ tới thê tử nổi danh đoan trang ôn nhu này của ông, thì ra nội bộ bất kham như vậy sao?

Dạ Lệ lạnh lùng cười, ông giơ thật cao đao trong tay lên, chớp mắt mạnh vung xuống, mang theo nội lực, trong nháy mắt để xe ngựa tứ phân ngũ liệt!

"A! ! !" Chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi, con ngựa kinh hoảng giương móng trước lên thật cao, nếu không phải bị người chăn ngựa gắt gao kéo lại, con ngựa kia có thể phát điên mà chạy đi!

Một đao Dạ Lệ tước mất trần xe ngựa, ba mặt của thùng xe vỡ ra, lộ Ôn Như ôm đầu ngồi ở trong đó thét chói tai! Lúc này bà ta cũng duy trì không được nửa điểm đoan trang, ôn nhu cao quý nữa, thật giống như một con chim cút cả người run ngồi ở nơi đó, trong đôi mắt, tức thì bị hoảng sợ lấp đầy!

"Tiện phụ!" Đao trong tay Dạ Lệ chỉa về phía bà, sát ý trong mắt không chút nào che giấu! "Ngươi còn gì để nói?"

"Ta ta ta" Ôn Như sợ vỡ mật, môi trắng bệch, nửa điểm cũng nhìn không ra huyết sắc, bà ta từ trên xe ngựa té lăn xuống, quỳ gối bên chân Dạ Lệ, run rẩy nói.

"Không, không phải ta, Triệu Ngọc hắn thích nha đầu bên cạnh ta, ta không có nửa điểm quan hệ với hắn! Thật sự không có!"

Lúc này Ôn Như còn không biết thuốc kia hạ trong nước tắm của nàng, càng không biết mình trúng chiêu thế nào, nhưng theo bản năng họa thủy đông dẫn!

Nhưng là Dạ Lệ sẽ tin sao? Trong thư Mặc Lâm Uyên viết rõ ràng như thế, chủ mẫu Ôn Như, mỗi một lần nàng tắm rửa, đều phải dùng nước suối trên Tú Bích sơn ngoài 10 dặm đô thành, nước suối nhiễm mùi hoa, sau khi nấu lên càng thơm mê người, rất dễ nhận ra, Mặc Lâm Uyên đã hạ dược vào trong nước suối này, nước lại rất hiếm, ai dám trộn dùng?

"Không phải ngươi?" Dạ Lệ cười nhạt, từng giọt từng giọt máu từ lưỡi dao trong tay chảy xuống, "Vậy ngươi nói, nam nhân này cấu kết với tỳ nữ nào?"

Niệm tình bối cảnh của Ôn Như, Dạ Lệ rất muốn cho nàng một cơ hội giải thích, nếu như nàng nói thật.

Ôn Như vừa nghe, cho là có cơ hội, ngón tay chỉ đại sang bên cạnh, nhưng ngón tay này chỉ đến ai, người đó theo bản năng né tránh, cuối cùng Ôn Như cắn răng một cái, chỉ một nữ hài mặc váy dài lục sắc, nữ hài kia cả kinh, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất!

"Là ngươi?" Hai mắt Dạ Lệ nhìn chằm chằm nàng.

Tỳ nữ lắc đầu liên tục, thế nhưng chạm đến ánh mắt cảnh cáo của Ôn Như, hai mắt nàng rưng rưng, ấp úng nửa ngày, lại nửa chữ cũng không giải thích.

Dạ Lệ làm gì có đủ kiên nhẫn, vung tay lên, muốn kéo y phục của nữ hài kia!

"Không! Đừng mà, phu nhân mau cứu nô tỳ!"

Nhưng Ôn Như ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư cứu nàng?

Thấy tỳ nữ đáng thương sắp bị xé y phục tại chỗ, Dạ Mộc nhìn không được, tiến lên một bước, "Phụ thân! Nàng còn chưa gả!"

"Ngươi câm miệng!"

Dạ Lệ tức giận cắt đứt nàng, nếu không phải người bên cạnh nàng gây xích mích, sao có chuyện ngày hôm nay?

"Phụ thân! Từ trước đến nay người thưởng phạt phân minh, hà tất không duyên cớ hại người? Bên kia còn chuồng ngựa, gọi ma ma qua bên kia kiểm tra cũng không làm lỡ việc!"

Nàng nói nhanh như thế, câu từ nói năng có khí phách như vậy, Mặc Lâm Uyên muốn kéo nàng cũng không kịp.

Không phải Dạ Mộc muốn cậy mạnh, mà là thật nhìn không nổi, nữ hài tử ở nơi này bị người ta thấy hết khẳng định chỉ có một con đường chết. Thế nhưng đến chuồng ngựa chậm đi một hai phút thì nàng không cần chết rồi, vì sao nàng không mở cái miệng này?

Dạ Lệ rất cáu kỉnh, nam nhân nào biết mình bị đội mũ xanh cũng sẽ không bình tĩnh nổi, ông muốn giết người, muốn xé người đối nghịch với ông thành hai mảnh! Bao gồm búp bê sữa phía trước này!

Nhưng là dưới ánh mắt kiên định của Dạ Mộc, ông vậy mà không làm như vậy, bị ánh mắt sáng ngời đen nhánh kia nhìn chằm chằm, con ngươi trong suốt phản chiếu lấy cái bóng của ông, thái độ của nàng kiên quyết như vậy, không có nửa điểm né tránh.

Ngực Dạ Lệ kịch liệt phập phồng hai cái, vung áo bào, giận dữ hét giận dữ hét bên người, "Còn không mang nàng ta đi đến chuồng ngựa kiểm tra?"

"A? Vâng, vâng vâng!" Quản gia vội vã đáp ứng, nhưng trong lòng lại coi trọng Dạ Mộc không chỉ một chút. Có thể để cho tướng quân thay đổi chủ ý trong lúc tức giận, tiểu nữ hài này thật không đơn giản a!

Sự việc phía sau cũng nhanh gọn hơn nhiều, tỳ nữ bị kéo vào kiểm tra xong, rất nhanh, ma ma đi ra nói cho quản gia biết, quản gia lắc đầu với Dạ Lệ.

Ôn Như ý thức được lời nói dối của mình bị vạch trần, bà ta thậm chí không biết xảy ra sự cố ở đâu, không đợi bà ta nghĩ chút phương pháp tự cứu, tóc của bà đã bị Dạ Lệ túm lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro