Chương 36: Một con rùa nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái này ta đương nhiên biết!" Tay Dạ Mộc duỗi tay, ở ngực của hắn, viết xuống một chữ 'Kỳ"

Quốc tính Việt Quốc, chính là "Kỳ"!

Nghiêm Hứa mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới nàng thực sự biết!

Không đợi hắn nói, Dạ Mộc bổ sung một câu, "Yên tâm, chuyện này, hiện nay chỉ có ta biết, hơn nữa, nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không nói cho Dạ Lệ biết."

Biết rõ lời hứa của một tiểu hài tử như nàng không có ý nghĩa gì, nhưng Nghiêm Hứa nghe vậy, vẫn là thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu, mới thả lỏng.

"Tại sao?"

Tại sao không giết hắn, tại sao đã biết bí mật của hắn, cũng không tố giác hắn? Còn nữa, nàng làm sao mà biết được? Nàng là ai?

Dạ Mộc khoát khoát tay, "Không có tại sao, chuyện của người lớn các ngươi ta không hiểu, cũng không dễ nhúm tay vào, các ngươi đấu đá thế nào, được làm vua thua làm giặc, hết thảy ta không quan tâm. Bất quá, ta không tố giác ngươi, ngươi có phải cũng có thể giúp ta một chuyện hay không?"

Nghiêm Hứa cảnh giác, "Giúp cái gì?"

"Ta biết ngươi ở bên ngoài có chút thế lực, cũng biết ngươi khinh công so bên lão kia thủ vệ lợi hại một chút, ta hi vọng ngươi truyền tin ra ngoài, dùng người của ngươi giúp ta cứu một người."

Nghiêm Hứa nhíu nhíu mày, "Nếu như ta nói không thì sao?"

"Ngươi cũng không quyền nói không." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Mộc đanh lại nói rằng: "Đây là ta không tố giác ngươi, ngươi hẳn là nên có thù lao cho ta, chỉ cần ngươi làm được, ta bảo đảm không nhúng tay vào chuyện của người lớn các ngươi."

"Cho dù nguy hiểm đến tính mạng trên dưới Dạ gia, ngươi cũng không nhúng tay vào?"

"Không nhúng tay vào." Dạ Mộc trả lời rất nhanh lại lãnh đạm.

"Được! Vậy ngươi nói một chút, muốn ta cứu ai?" Nghiêm Hứa tự hỏi chỉ chốc lát, hỏi.

Vẻ mặt Dạ Mộc nghiêm một chút, "Là một tiểu nô lệ ngày hôm qua từ tướng quân phủ đưa đến phủ  Lưu Thái Úy, tên là A Cực, sau khi cứu ra, thả hắn đi là được rồi."

Vừa nghe đối phương không phải thân phận hiển hách gì, Nghiêm Hứa thoáng cân nhắc rồi đáp ứng, toàn bộ đô thành, ngoại trừ tướng quân phủ, hoàng cung, thiên lao, cứu người ở những nơi khác, đối với hắn mà nói là chuyện không xem là khó.

"Vậy giờ ngươi buông ta ra được chưa? Còn có, ngươi nói phụ thân ta bị bệnh, là thật sao?"

Dạ Lệ còn không biết thân phận của hắn, nhưng Dạ Mộc biết, bởi vì không rõ, Nghiêm Hứa có vài phần tin tưởng lời của nàng.

"Đó là đương nhiên, một bí mật đổi một bí mật, ta rất công bằng, cũng rất giữ chữ tín! Bất quá, ta còn chưa thể buông ngươi ra."

"Tại sao?" Nghiêm Hứa không hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, đã thấy nàng lấy ra con dao nhỏ của hắn, bàn tay nhỏ bé sờ lên ngực của hắn.

"Chuyện nào ra chuyện đó, hiện tại tuy rằng chúng ta hợp tác rồi, thế nhưng lần trước ngươi thiếu chút nữa hại chết ta, ta còn chưa tính với ngươi!"

"Ngươi muốn tính thế nào?"

"Rất đơn giản" Dạ Mộc cầm con dao nhỏ khoa tay múa chân trên người hắn, "Ngay trên người ngươi khắc một câu 'Dạ Mộc từng đến đây' thế nào?"

"Ngươi dám!"

"Ngươi đó, chỉ biết nói câu ngươi dám ngươi dám, có thể có chút mới mẻ hơn được không?" Vừa nói Dạ Mộc vừa dùng lưỡi dao rạch lên ngực Nghiêm Hứa, máu từng chút từng chút thấm ra ngoài.

Nghiêm Hứa hít một hơi, đau đớn đó và hiện trạng bủn rủn toàn thân do Ma Phí Tán hình thành sự đối lập rõ ràng! Mấy lần hắn muốn phản kháng, nhưng thật đúng lúc, công hiệu của Ma Phí Tán vào lúc này phát huy lớn nhất! Bắp thịt cả người hắn phồng lên, làm thế nào đều không thể động đậy!

"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, thả lỏng nào!" Đầu lưỡi của Dạ Mộc để ở phía trên khóe môi, hết sức chăm chú dùng mũi đao viết viết vẽ vẽ lên vết sẹo ở tên ngực hắn, "Nếu như ngươi thành thật, ta cũng chỉ viết một câu, nếu ngươi không ngoan ngoãn, có tin ta vẽ Thanh Minh Thượng Hà Đồ trên ngực ngươi hay không?"

Tuy rằng không biết Thanh Minh Thượng Hà Đồ là cái quỷ gì, nhưng không ngăn được Nghiêm Hứa phẫn nộ!

"Dạ Mộc! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất mau lăn xuống ngay! Không thôi. Ta sẽ không đi cứu người kia!"

"Được, được thôi! Ngươi không cứu, ta sẽ đi tố giác ngươi với Dạ Lệ ngay bây giờ!"

"Ngươi! Chết tiệt!"

"Dù là ngươi rống to hơn nữa ta cũng sẽ không nương tay, hơn nữa ngươi hung dữ với ta, ta giận rồi, ta chuẩn bị vẽ một con rùa lên trên người ngươi!"

Nghiêm Hứa nghe vậy, triệt để yên lặng xuống, trong sơn giả, chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt của hắn, cùng với thanh âm bóp nắm tay rôm rốp.

Thấy hắn đàng hoàng, Dạ Mộc rốt cục yên lặng trả thù, thật là, hại nàng thiếu chút nữa bị đánh chết, chỉ là khắc một hình xăm thật sự là lợi cho hắn quá!

Nàng ghé vào trên người Nghiêm Hứa, cái thân nho nhỏ đối lập rõ ràng với thân thể thon dài của đối phương, hơn nữa thịt của nàng vừa mềm vừa nộn, Nghiêm Hứa cả người cứng rắn như sắt, nằm úp sấp làm nàng khó chịu.

Nghiêm Hứa thề, nếu như không phải Ma Phí Tán, hắn tuyệt đối sẽ giết búp bê sữa này! Nhưng không biết vì sao, khi hơi thở nhẹ nhàng của nàng phun ra nuốt vào trên ngực của hắn, bên tai là tiếng cười xấu xa của nàng để hỏa khí kia như bị người ta đâm một cái lỗ, rõ ràng không nên như thế, nhưng cứ thế mà bị dập tắt, đáng ghét! Chẳng lẽ hắn không phải nên bầm thây vạn đoạn vật nhỏ hồ tác phi vi này sao? Vì sao thân thể lại có một loại quyến luyến mềm mại như thế? Rõ ràng lưỡi đao cắt da thịt hắn đau như thế mà! Hắn điên rồi sao?

Trong thời gian hắn ngây người, Dạ Mộc cũng vẽ xong đao cuối cùng!

"Được rồi, dọn đồ thôi!"

Nghiêm Hứa mới hồi phục lại tinh thần, Dạ Mộc rốt cuộc cũng dùng cả tay chân leo ra khỏi người hắn, nàng đứng ở bên trong động, cư cao lâm hạ quan sát kiệt tác của mình, vuốt cằm nói.

"Như vậy, sau này ngươi mỗi lần tưởng nhớ lại mẫu thân ngươi, cũng sẽ nhớ tới nỗi nhục hôm nay! Ha ha ha ha! Dừng có trừng mắt với ta, câu nói kia thế nào? Người sống, phải giữ vững phẫn nộ, ta đây là đang giúp ngươi! Hắc hắc hắc hắc!"

Nói xong, nàng chỉnh lý bản thân một chút, nhẹ nhàng chạy ra ngoài, "Được rồi, ta đi ngủ, hy vọng ngày mai ngươi có thể giúp ta cứu người, ta cảm ơn ngươi trước!"

Lời nói chưa dứt, người đã chạy ra ngoài, sức sống bắn ra bốn phía, một điểm cũng không giống cả đêm không ngủ.

Nghiêm Hứa trầm mặc nhìn Dạ Mộc chạy nhảy rời đi, tai tinh rốt cục đi rồi! Hắn thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa máu ở trước ngực, quả nhiên, trước đây ngực có vết thương bị đao cắt, máu thịt bê bết, hắn đưa tay sờ một chút, không khỏi 'Xuýt' một tiếng, nhưng bị Dạ Mộc thả chút máu, hắn dường như cũng khôi phục chút lực, nghỉ ngơi hồi lâu mới đi ra khỏi sơn giả, lúc này xa xa đã thấy vầng sáng của mặt trời.

Trở lại gian phòng của mình, hắn không có lập tức thay quần áo, mà đến trước gương đồng, kéo y phục của mình ra.

Chỗ kia vốn có vết sẹo, đã bị một con rùa xấu xí bọc lấy, rùa xấu thì xấu nhưng nhìn lâu lại cảm thấy có chút khả ái? Hắn đại khái không biết cái gì gọi lại "xuẩn manh', lấy tay sờ sờ chỗ da thịt bị thương kia, trong lòng hắn thế mà một chút sát tâm cũng không có, thậm chí âm thầm, có loại cảm xúc muốn bảo lưu vết tích này.

"Ta nhất định điên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro