Chương 37: Ngươi có biết ta là ai không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạ Mộc mặt ngoài nhìn qua rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, Nghiêm Hứa bên kia, hắn chỉ cần không kêu người giết nàng diệt khẩu, thì nhất định sẽ mau chóng giúp nàng cứu người, cũng không biết có kịp hay không.

Nàng nghĩ như vậy, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.

Một đêm trôi qua, cũng không biết Mặc Lâm Uyên đã trải qua đêm này thế nào?

Chân trời lộ sáng, mà ở trong phòng, Lưu Thái Úy đã bị mất nửa cái mạng, bởi vì hắn không cho phép bất kỳ thị vệ nào tới gần, lại cố ý cáo bệnh bảo hôm nay không vào triều, nên một đêm này, hắn bị hành hạ suốt đêm, cũng không có người tiến đến.

Mặc Lâm Uyên ngồi ở bàn bên cạnh, có chút thương hại nhìn Lưu Thái Úy bị trói hai tay sau lưng quỳ xuống đất, cười nói, "Được rồi, ta chơi cũng chơi đủ rồi, thù cũng đã báo, đã đến lúc người đi chết rồi."

Lưu Thái Úy vốn bị bịt chặn miệng thoi thóp, nghe vậy bỗng quỳ thẳng người, không ngừng lắc đầu!

"Uhhhhhhhhh! Uh uh!" Đừng giết hắn! Muốn hắn làm cái gì đều được, chỉ cần đừng giết hắn! !

Mặc Lâm Uyên nhấp một ngụm trà, trên mặt hiển thanh trĩ, lúc này mặt không cảm xúc.

"Thế nào? Ngươi không muốn chết?"

Lưu Thái Úy mau chóng lắc đầu, mắt uể oải và tràn ngập tơ máu, ở chỗ sâu bên trong cất giấu hận ý sâu đậm! Nếu không phải hắn đuổi người bảo vệ đi, làm sao lại thê thảm thế này? Uổng cho hắn thông minh một đời, không nghĩ tới lại lật thuyền trong mương!

Mặc Lâm Uyên lắc đầu cười khẽ, "Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như rất không cam lòng?" Hắn thong dong đứng dậy.

"Ngươi có biết, ta là ai không?"

Lưu Thái Úy nghe vậy, bình tĩnh nhìn hắn, không phải chỉ là một nô lệ sao, còn có thể là ai?

Mặc Lâm Uyên không nói thêm gì, mà khom lưng, cởi áo, lộ ra tấm lưng gầy gò tái nhợt, Lưu Thái Úy không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi mạnh mẽ co rụt lại!

Đây là, đây là?

Chỉ thấy trên lưng của Mặc Lâm Uyên, xăm một cự long màu tím như ẩn như hiện! Mỗi một chiếc vảy của rồng, đều sáng sủa, trông rất sống động! Hơn nữa căn cứ vào loại hình xăm này, hiện nay trên đời, chỉ có Hoàng Tử dòng chính Mặc Quốc mới có!

Bọn họ sinh ra vừa đầy tháng, liền trải qua kim đâm tẩy lễ, có thể sống trong đau đớn liên miên không dứt, mới là chân long thiên tử, cho nên, thân phận của người trước mắt, đúng là không cần nói cũng biết! Hắn là Thái Tử Mặc Quốc?

Bởi vì tin tức hiện tại chưa công khai, cũng giống như Dạ Lệ, hắn biết Thái Tử Mặc Quốc mất tích, cũng là bởi vì có giao dịch với Văn Thừa Tướng của Mặc Quốc, hơn nữa coi như là Dạ Lệ, cũng không rõ Mặc Quốc xảy ra chuyện gì, Thái Tử vì sao chạy đến quốc gia khác.

Cho nên, lúc này Lưu Thái Úy thấy Mặc Lâm Uyên tại đây, căn bản đoán không được hắn là trốn tới đây, mà là liên tưởng đến một âm mưu! Lẽ nào, Mặc Quốc sắp phát động chiến tranh rồi?

Mặc Lâm Uyên hợp thời mở miệng, "Hoàng thất Mặc Quốc tương truyền, phàm Thái Tử đăng cơ, nhất định phải công tích trên người, được sáu vị quan thẩm phán công nhận, mới có thể đăng cơ, nên ta tới đây, nằm vùng ở tướng quân phủ, không nghĩ tới, suýt nữa bị ngươi vũ nhục."

Lời này của hắn toàn bộ là nói dối, nhưng nói như vậy, lại không hề có kẽ hở, bởi vì lịch đại Thái Tử  Mặc Quốc đúng là lấy công tích thượng vị, đây cũng là nguyên nhân Mặc Quốc cường thịnh hơn những quốc gia khác, cho nên nói, cho nên nói...

"Cho nên, chẳng lẽ ngươi không nên chết sao?"

Mặc Lâm Uyên mặc quần áo tử tế, mắt phượng buông xuống, cư cao lâm hạ nhìn Lưu Thái Úy.

Ánh mắt của hắn để mồ hôi lạnh trên trán Lưu Thái Úy tuôn ra như suối! Hai chân mềm nhũn, không khỏi quỳ rạp trên đất, Mặc Lâm Uyên thuận thế rút bảo kiếm ở bên cạnh ra, từng bước đi đến chỗ hắn.

Lưu Thái Úy không ngừng lui ra phía sau, trong lòng khiếp sợ không ngớt! Thì ra, hắn là nằm vùng ở Mặc Quốc, có nhiệm vụ của Thái Tử trên người! Hắn ta lại thiếu chút nữa làm hắn...

Vừa nghĩ tới sẽ bị giết chết, hai chân Lưu Thái Úy run lên, kỳ thực trong xương hắn ta cũng là người tàn ác, trước đây, cũng là bởi vì hắn ta bị người khác bắt được, dẫu có chết cũng không chịu tiết lộ tin tức của Hoàng Đế, sau khi Hoàng Đế cứu hắn ta, mới có thể coi trọng hắn ta như vậy, nhưng lúc này không phải thời gian bị áp chế trước đây, đối phương cái gì cũng không muốn, chỉ muốn mạng của hắn! Đây mới là chỗ để cho người ta cảm thấy sợ hãi, trong tay hắn ta một lá bài tẩy cũng không có.

Lưu Thái Úy càng nghĩ càng kinh khủng! Cũng không phải không có! Hắn vẫn còn hữu dụng!

Lưu Thái Úy nghĩ rõ ràng căn bản, bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngồi ngay ngắn, dùng sức dập đầu với Mặc Lâm Uyên, dáng vẻ thần phục nhỏ bé, để Mặc Lâm Uyên cầm kiếm rốt cục nở nụ cười.

"Nghĩ rõ ràng rồi?"

Lưu Thái Úy liên tục gật đầu, lúc này, hắn cũng không dám coi Mặc Lâm Uyên là hài tử nữa, Việt Quốc, cũng không biết đã có bao nhiêu người của Mặc Quốc rồi, hắn nào phải đối thủ đâu?

Mặc Lâm Uyên khẽ cười một tiếng, đưa tay, kiếm trong tay cắt đứt sợi dây trói Lưu Thái Úy.

Lưu Thái Úy lấy đồ trong mình miệng ra, lại xoa xoa tay, một gương mặt béo có chút ngưng trọng, con ngươi cũng không ngừng chuyển.

"Thái Tử không giết tiểu nhân, là bởi vì?" Lúc này thái độ của hắn ta xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, trở nên thập phần nịnh nọt, trái lại là một người thông minh.

Mặc Lâm Uyên gật đầu, nhẹ giọng cười nói, "Mặc Việt liền nhau, ta muốn lấy quốc thổ Việt Quốc, bên ngoài đã sắp xếp xong, hiện tại thiếu duy nhất, là một tấm cấm quân đồ đại nội."

Lưu Thái Úy chợt hí mắt, quả nhiên! Thảo nào, không giết hắn ta, đây là cơ hội nha! Chỉ cần trong tay hắn ta nắm bắt cấm quân đồ, là có thể bảo mệnh, vậy hắn ta còn sợ gì nữa?

Nghĩ đến đây, hắn ưỡn ngực, nhưng không đợi hắn nói gì, Mặc Lâm Uyên cười lạnh nói.

"Có phải có cảm giác  thân có chỗ để cò kè mặc?"

Mặc Lâm Uyên vứt bỏ kiếm trong tay, "Đại nhân là người thông minh, hôm nay, Việt Vương bệnh nặng, chỗ dựa vững chắc của ngươi lập tức sẽ bị mất, thế nhưng ngươi đầu nhập vào Hoàng Tử khác, một khi Hoàng Đế phát hiện, chỉ sợ chết cũng phải kéo ngươi làm đệm lót, cho nên, ngươi cũng rất đau đầu nên chọn đường nào để đi phải không?"

Mặc Lâm Uyên rốt cuộc nói đến điểm mấu chốt, đây cũng là nguyên nhân Lưu Thái Úy gần đây khổ não nhất, hắn muốn đổi chủ nhân, nhưng là vừa sợ Hoàng Đế phát hiện, chờ Hoàng Đế chết mới đổi chủ, thì đã muộn rồi.

Bất quá hắn khẽ cắn môi, vẫn là nói.

"Điện Hạ vẫn là dẹp ý niệm này đi! Cái khác đều dễ nói, thế nhưng cấm quân đồ, ta tuyệt đối sẽ không đưa!" Tư thái hắn cao lên, giá cũng cao, hắn vẫn hiểu.

"Dù cho, ta sẽ để ngươi trở thành thừa tướng dưới một người trên vạn người, thậm chí nhất quốc chi vương, ngươi, cũng không muốn?"

Quả bom bất ngờ của Mặc Lâm Uyên để Lưu Thái Úy mù mắt!

"Điện, điện Hạ đây là ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Mặc Lâm Uyên bình tĩnh nói, "Đánh hạ Việt Quốc xong, bên này giao cho người bản thổ Việt Quốc thống trị, mới không dễ làm loạn, nếu như ngươi nghe lời, vậy người này, vì sao không thể là ngươi?"

Hô hấp của Lưu Thái Úy trở nên dồn dập, nhưng đối phương là một thiếu niên, lời hắn nói, có thể xem là thật sao?

Mặc Lâm Uyên không để ý đến lo lắng của hắn, chỉ là cười nói.

"Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn, một, hợp tác, ngươi cho ta cấm quân đồ, ta cho ngươi tiền đồ, hai, hiện tại gọi người vào bắt ta, hoặc sau khi lừa ta sẽ đi tố giác với Hoàng Đế, nhưng chỉ là một Hoàng Đế sắp chết có đáng để người làm thế không, Hoàng Tử khác có thể hoài nghi ngươi cấu kết với Mặc quốc hay không, vậy đó là vấn đề của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro