Chương 40: Lấy cái chết để bức bách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các nàng có cái gì hay để nói sao?

Trong lòng là Dạ Mộc không tình nguyện thế nhưng người của Ôn gia ở đây, trước khi đi Ôn Như nói ra yêu cầu cuối cùng, Dạ Lệ chắc là sẽ không cự tuyệt.

Quả nhiên, Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn Dạ Lệ, chỉ thấy Dạ Lệ gật đầu, "Mộc Nhi, ngươi và mẫu thân ngươi, nói lời chia tay đi."

Giao tình giữa các nàng đâu có tốt đến loại tình trạng này?

Dạ Mộc gật nhẹ đầu, theo Ôn Như đi vào nội thất tiền thính.

Ôn Như không để cho người khác theo vào, mặc một thân áo lụa màu trắng đi ở phía trước, tấm lưng kia, tự dưng để lộ ra vài phần tiêu điều.

Cả người Dạ Mộc đều cảnh giác, cũng không biết Ôn Như rốt cuộc muốn làm gì.

Đi tới ngồi ở chủ vị, hai mắt Ôn Như sưng đỏ nhìn sang nàng.

"Lần này, ngươi hài lòng chưa?"

Gì?

"Hãm hại ta, lại tìm một kẻ chết thay, để hắn tố giác ta, bản thân hoàn toàn không dính dáng đến chuyện này, không nhìn ra, một đứa trẻ sáu tuổi như ngươi, tâm cơ thâm trầm như vậy!"

Dạ Mộc bĩu môi, thấy Ôn Như có dáng vẻ khẳng định như vậy, nàng cũng lười giải thích gì.

Ngón tay đặt trên tay vịn của Ôn Như nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệt, ánh mắt cũng biến thành âm trầm đáng sợ.

"Buồn cười, qua nhiều năm như vậy, ta dẫm đạp vô số người dưới chân, đến cuối cùng, vậy mà lại hủy ở trong tay của ngươi? Buồn cười, thực sự là buồn cười!"

Dạ Mộc đứng ở trước mặt bà ta, vóc dáng nhỏ xíu cũng không ngồi cao như bà ta, bà ta càng nhìn Dạ Mộc lại càng không hiểu, bà ta làm sao có thể bị một đứa nhỏ đánh bại?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Mộc căng cứng, nửa ngày mới nói rằng.

"Sự thực chính là sự thực, ta cũng không hiểu đại đạo lý gì, ta chỉ biết là, thiên hạ không có tường nào không bị gió thổi vào, trước khi ngươi trách người khác vạch trần ngươi, vì sao không tự kiểm điểm sai lầm trước?

"Ngươi câm miệng!" Ôn Như cất cao thanh âm, ánh mắt trở nên dữ tợn! "Đúng, là ta có sai! Sai lầm lớn nhất của ta, chính là cho ngươi sống cho tới bây giờ! Ta biết ngươi vì sao muốn đối phó ta, không phải là vì ta giết sinh mẫu của ngươi sao? Ngươi chờ ngày này đã rất lâu rồi đi?"

Dạ Mộc nhẹ giọng nói, "Giết người thì đền mạng, báo ứng xác đáng."

"Nhưng dã tâm của ngươi chỉ có chút này sao?" Ôn Như cười nhạt, hai gò má hiện lên ửng đỏ không bình thường, "Chỉ cần ta đến miếu, không được bao lâu, tướng quân sẽ hưu thê tái thú! Đến lúc đó hài tử của ta cũng thành thứ tử, hơn nữa tiểu súc sinh tâm tư xấu xa như ngươi, sẽ bỏ qua cho bọn nó sao? Ngươi sợ là rất muốn tướng quân chỉ có một hài tử là ngươi đi?"

Dạ Mộc nhất thời cảm thấy không lời nào để nói, ý niệm trong đầu Ôn Như, nàng đã xấu đến cực hạn rồi, nói nữa cũng vô ích.

"Ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi!" Dạ Mộc lui về phía sau nửa bước, chuẩn bị xoay người, "Mặc kệ ngươi tin hay không, người khác không trêu chọc ta, ta sẽ không trêu chọc người khác."

Ôn Như âm trầm nở nụ cười, "Đúng, ngươi sẽ không trêu chọc người khác."

Dạ Mộc nghe tiếng cười của bà ta có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Ôn Như hét lên một tiếng, nhào tới chỗ nàng! Nàng theo bản năng đón lấy, sau đó trong tay, có thêm thứ gì đó rất cứng!

Máu sềnh sệch nóng hổi làm ướt tay nàng, Dạ Mộc hơi trợn to hai mắt, giờ khắc này, khuôn mặt tái nhợt gầy gò của Ôn Như gần nàng trong gang tấc.

"Ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội, cùng theo ta, cùng xuống địa ngục đi!"

Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười giả tạo, một giây kế tiếp, có vài thân ảnh xông vào!

"Như Nhi!"

Trong nháy mắt Ôn Như ngã xuống đất, mẫu thân bà ta chạy vào, ôm bà ta vào trong ngực! Lúc này hơi thở của Ôn Như mong manh, bà ta nắm chặt tay của mẫu thân nói, "Là nàng, là nàng muốn giết ta, bởi vì ta giết sinh mẫu nàng!"

Lúc này, Dạ Lệ cũng vọt vào, "Đây là có chuyện gì?"

Trong nháy mắt Ôn Như thấy Dạ Lệ, nước mắt rơi xuống!

"Tướng, tướng quân!" Mặt bà ta nhuốm máu, nhìn qua bi thương như vậy, "Ta thực sự không có phản bội ngươi! Là nàng hãm hại ta!"

Ôn Như vươn tay đến phía Dạ Lệ.

"Phu thê cùng tướng quân mười năm, ta nguyện dùng cái chết để chứng minh thanh bạch!"

Ánh mắt của Dạ Lệ sắc bén, không đợi hắn suy nghĩ nhiều, một giây kế tiếp, tay của Ôn Như rũ xuống, Thừa Tướng phu nhân ôm thi thể của bà ta lớn tiếng khóc rống!

"Như Nhi! Ngươi sao lại ngốc nghếch như vậy! Nương biết ngươi trong sạch, nương biết mà!"

Dạ Mộc bị âm thanh hò hét chung quanh làm cho lui về phía sau hai bước, nhẹ buông tay, chủy thủ cũng rơi ở trên mặt đất.

Thấy chủy thủ nhuốm máu, một vị phụ nhân bên người Thừa Tướng phu nhân chỉa về phía nàng tức giận nói, "Mau bắt nàng ta! Ám sát chủ mẫu, tội đáng chết vạn lần, trăm triệu lần không thể buông tha nàng ta!"

Bà ta vừa nói xong, người chung quanh đều muốn động thủ, mà Dạ Lệ tiến lên một bước, "Dừng tay!"

Ở tướng quân phủ, người của Ôn gia cũng không dám lỗ mãng, Thừa Tướng phu nhân ngẩng đầu, phẫn hận nói, "Lẽ nào tướng quân muốn bao che hung thủ giết người? Ngươi muốn vì một thứ nữ, đối địch với Tướng phủ chúng ta?"

"Ta không có giết người."

Dạ Mộc đột nhiên mở miệng, tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người nàng, tức giận, chất vấn, thế nhưng thế cục càng bất lợi, nàng lại càng bình tĩnh, nàng nói lần nữa, "Ta không có giết người."

"Nói láo!" Hai mắt của Thừa Tướng phu nhân đỏ bừng chỉ nàng nói, "Như Nhi nói, ngươi là muốn báo thù cho sinh mẫu ngươi mới giết nàng! Ta khinh! Một tỳ thiếp mà thôi, nào so được với mệnh quý của nữ nhi ta? Ngươi nói bôi nhọ trong sạch của nữ nhi ta thì thôi, còn muốn giết nàng, quả thực súc sinh cũng không bằng! Ta đây sẽ phái người bắt ngươi quy án!"

Trong lòng Dạ Mộc biết lúc này không nói, sau này chỉ sợ cũng không có cơ hội cãi lại nữa, nên, nàng lớn tiếng nói.

"Bà ta tự sát! Nơi này cách chỗ bà ta ngồi xa như vậy, bà ta hiển nhiên là bị đâm khi đứng, mà ta đứng chưa cao đến chân bà ta, làm sao có thể đâm lên ngực bà ta được? Hơn nữa vết thương của người tự sát mới phẳng, nếu ta đâm bà ta vết thương sẽ nhếch lên, về phần sao bà ta muốn tự sát hãm hại ta, không cần ta nhiều lời, trong lòng các ngươi rõ ràng!"

"Giỏi cho một thứ nữ miệng lưỡi bén nhọn!"

Thừa Tướng phu nhân giao thi thể Ôn Như cho người bên cạnh, đứng dậy, nổi giận đùng đùng từng bước tới gần Dạ Mộc.

"Ngươi nói nữ nhi ta giá họa cho ngươi? Ngươi tính là thứ gì, cần nàng dùng cái chết giá họa ngươi?"

Dạ Mộc không sợ chút nào ngửa đầu nhìn bà ta, "Bởi vì sợ ta hạ thủ hài tử của bà ta, bởi vì bà ta biết mình đến miếu, kết cục đã định, bà ta sợ mình bị hưu, sợ hài tử của bà ta sẽ lưu lạc làm thứ, cho nên muốn chết bảo toàn danh tiếng, lại tranh thủ đồng tình của phụ thân. Bà ta muốn vu oan ta làm hại bà ta, bfa ta đến chết, cũng không có lòng hối cải!"

"Ngươi câm miệng!" Từng ngón tay của Thừa Tướng phu nhân cầm lấy cổ áo của Dạ Mộc! Dạ Mộc trắng trợn nói ra động cơ của Ôn Như, để cho bà ta tức giận đến cả người đều run rẩy!

Nữ nhi của bà ta dùng cái chết bảo toàn danh tiếng, bà ta tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào làm bẩn!

"Mặc kệ ngươi nói dối thế nào, ngươi, thân là thứ nữ mưu hại đích mẫu, chúng ta đều thấy được, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Bà ta đẩy Dạ Mộc ra, đứng dậy nói với Dạ Lệ, "Nếu như tướng quân không đành lòng, bổn phu nhân, không ngại đi thêm một chuyến, đưa nàng đi Ngự Thẩm đường, thỉnh Tam Ti định đoạt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro