Chương 39: Phu nhân triệu kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghiêm Hứa không muốn nhiều lời, "Đây là chuyện của nàng ấy với ta, ngươi không có quyền hỏi đến, bất quá, ngươi bây giờ tốt rồi, cũng đừng quên chủ cũ, theo ta được biết, ngày hôm nay có người muốn ám sát nàng ấy."

"Cái gì?" Vốn vẫn rất lãnh tĩnh, đáy mắt Mặc Lâm Uyên hiện lên một vẻ bối rối, hắn trầm tư chỉ chốc lát, nói với hai hắc y nhân, "Chiêu Văn, Tử Hư, hai người ngươi theo hắn trở về, âm thầm bảo hộ một người."

"Không thể, chúng ta làm sao có thể rời khỏi ngài?"

Bọn họ bật người phản đối.

Mặc Lâm Uyên nói, "Đợi lát nữa những người còn lại sẽ đến, an toàn của ta không có vấn đề, hơn nữa, không lâu nữa, ta cũng sẽ đi tìm các ngươi, hai người các ngươi, nhất định phải bảo vệ tốt nữ hài kia, nếu là nàng có nửa điểm sơ xuất, các ngươi đưa đầu tới gặp ta!"

Hắn nói lời này, trên người tuôn ra sát khí, giữa hai lông mày rát đặc, để hai người kia không dám nói gì nữa, chỉ phải cúi đầu hô vâng.

Nghiêm Hứa thấy thế, không có ở lâu, Mặc Lâm Uyên là ai, hắn đợi lát nữa tự sẽ phái người tra, lúc này, vẫn là Dạ Mộc bên kia tương đối quan trọng hơn.

Mà Dạ Mộc đang làm cái gì?

Viện bên kia vô cùng náo nhiệt, Dạ Mộc chỉ biết người Ôn gia đến, hơn nữa lại muốn ám sát nàng?

Con ngươi Dạ Mộc đảo một vòng, liền nghĩ đến một biện pháp, nàng trốn vào trong bình hoa ngoài sảnh viện, tiến nhập quy tức.

Lúc đó, trong phòng có vài nhóm người tiến đến, mỗi một lần, bọn họ đều là thần không biết quỷ không hay đến, sau đó trực tiếp vọt tới nội thất, sau khi tìm không được người nói thầm vài câu liền đi, Dạ Mộc nghe động tĩnh, nội tâm không hề dao động, tựa hồ dung vào một thể với bình hoa, cuối cùng, nàng nghe được thanh âm của Nghiêm Hứa.

"Kỳ quái, lẽ nào nàng đã đi đến chủ viện?"

Nghiêm Hứa nói xong cũng định đi chủ viện nhìn xem, đã thấy bên trong bình hoa vươn ra một cánh tay.

"A, đừng đi! Ta ở chỗ này."

Bên trong bình hoa truyền đến tiếng trầm đục, làm cho Nghiêm Hứa sửng sốt một chút, bởi vì trong ấn tượng của hắn, nha đầu Dạ Mộc này tuổi tuy nhỏ, thế nhưng khôn ngoan, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới nàng sẽ trốn vào một chỗ như thế.

"Ngớ ra đó làm gì?" Thanh âm của Dạ Mộc bực mình truyền đến, "Còn không đến giúp ta, ta không ra được!"

Rõ ràng không nên cười, nhưng khóe miệng luôn luôn kéo căng của Nghiêm Hứa vẫn là không nhịn được hơi nâng lên, hắn đi tới, đưa tay, kéo cổ áo của Dạ Mộc trực tiếp kéo nàng ra khỏi bình hoa!

Tư thế kia, so với xách một con sói con chẳng có gì khác biệt!

"Khụ khụ khụ!" Dạ Mộc bị kéo cổ áo, ở giữa không trung dương nanh múa vuốt! "Hỗn láo, ngươi cười gì? Còn không mau buông ta xuống? Mẹ nó, nghẹn chết bảo bảo rồi!"

Lần này, trong mắt Nghiêm Hứa đều mang theo ý cười, nào có người tự xưng mình làm bảo bối chứ? Cung không biết ngượng!

Hắn cẩn thận đặt Dạ Mộc xuống đất, vóc dáng nho nhỏ còn chưa cao hơn chân hắn, lúc này búi tóc của nàng mất trật tự, y phục nghiêng lệch, mặt bánh bao trắng noản nộn nộn tức giận, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!

"Vì sao ngươi trốn ở trong bình hoa?" Nghiêm Hứa nhịn không được, khom lưng nhìn nàng hỏi.

Dạ Mộc liếc mắt, "Người có đầu óc ai thèm động thủ với bọn họ chứ? Hơn nữa bọn họ thật đần, không ai phát hiện ra ta!"

Lúc nói chuyện, đuôi lông mày của nàng nhướng lên thật cao, thần khí kia, miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.

Nghiêm Hứa mím môi ngừng cười, sau đó chỉ thấy Dạ Mộc trừng hắn.

"Này! Ngươi nhìn gì? Đi ra ngoài một chuyến trở về sao lại kỳ kỳ quái quái như thế, người cần ngươi cứu ngươi đã cứu chưa?"

Nghiêm Hứa nghe vậy, dần dần thu lại dáng tươi cười, chỉ về phía sau, lúc này Dạ Mộc mới phát hiện có hai nam nhân tướng mạo xấu xí, nhưng khí tức trầm ổn đứng ở nơi đó.

"Hai người này là ai?"

Nghiêm Hứa nhíu mày, "Ngươi không biết? Người ngươi muốn ta cứu, ở Thái Úy phủ như cá gặp nước, hơn nữa biết ngươi gặp nạn, còn phái hai người bọn họ đến bảo hộ ngươi."

Dạ Mộc nghe xong, sắc mặt từng chút nghiêm túc lại, "Bảo hộ ta? Hắn không đi?"

Hai người kia vừa nghe, đều quỳ một gối xuống, "Công tử còn có chuyện phải làm, tạm thời không chịu đi."

"Hồ đồ!" Dạ Mộc nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò vo thành một nắm, "Các ngươi trở về nói cho hắn biết, ta đây không cần bảo hộ, bảo hắn mau về đi!"

Hai người kia liếc nhau, trầm giọng nói, "Xin lỗi, không có mệnh lệnh của công tử, chúng ta không thể đi."

Dạ Mộc lâm vào quấn quýt sâu đậm.

Mặc Lâm Uyên là bởi vì còn mục đích gì khác, nên không chịu đi sao?

Ngay thời gian nàng hết đường xoay xở, cửa truyền đến tiếng đập cửa, Dạ Mộc liếc nhìn bọn họ một cái, ba đại nam nhân trong phòng lập tức tiêu thất, Dạ Mộc sửa sang lại bản thân, mới ra mở cửa.

"Tiểu thư!" Tiểu Thu len lén chui vào, "Chuyện người muốn nô tỳ hỏi thăm, nô tỳ lấy được tin tức rồi!"

Nàng thần bí hề hề xề tới gần nói, "Người Ôn gia náo loạn cho tới trưa, muốn buộc tướng quân thả phu nhân ra, sau đó tướng quân không thể nhịn được nữa, giận lôi đình, sau đó nể mặt người Ôn gia, nói ra chứng cứ chính xác phu nhân bất trinh, cuối cùng hai phe đều thối lui một bước, tướng quân đáp ứng không hưu thê, người Ôn gia cũng đáp ứng đưa phu nhân đến miếu thanh tu, ngày hôm nay liền đi."

Dạ Mộc nghe xong, trong lòng nói không ra là tư vị gì, xem ra thế lực của Ôn gia vẫn là rất cường đại, dù sao tính cách của Dạ Lệ thô bạo như vậy, nếu là người khác đã sớm chết một trăm lần rồi.

Nàng phất tay để Tiểu Thu lui ra, ngoài cửa có một người vội vã chạy tới.

"Tiểu thư, không xong rồi!" Người nọ vừa tiến đến, la lớn, "Phu nhân phải đến miếu thanh tu, trước khi đi, nói muốn gặp người!"

"Gặp ta?" Trong lòng Dạ Mộc lộp bộp một chút, xem ra lai giả bất thiện nha.

Bất quá nghĩ thì nghĩ, phu nhân triệu kiến nàng không có thể không đi, Dạ Mộc suy nghĩ một chút, cất bước đi về phía tiền thính.

Còn chưa vào cửa, ở bên ngoài, Dạ Mộc nghe được tiếng khóc, nói vậy người Ôn gia cũng không nghĩ tới Dạ Lệ nắm bắt chứng cứ, có thể bọn họ vốn còn muốn ép Dạ Lệ buông tha Ôn Như, mà bây giờ, không thể không lùi bước, để Ôn Như đến miếu.

Dạ Mộc thở dài một hơi, nhớ đến lúc đầu gặp Ôn Như, tỳ nữ tiền hô hậu ủng, được gọi là một thời phong quang, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, bà ta từ địa vị cao ngã xuống, cho tới bây giờ thân bất do kỷ, cho nên nói, địa vị của nữ nhân cổ đại chính là thấp bé, mặc kệ là thân phận gì, đều là dựa vào ý niệm của nam nhân mà sống.

Nàng vừa đi vào, tiền thính liền yên tĩnh lại, một lúc lâu, một giọng nữ chanh chua mang theo hận ý truyền đến, "Ngươi chính là Dạ Mộc?"

Dạ Mộc ngẩng đầu liền thấy tiền thính đứng đầy người, phụ nhân đỡ Ôn Như mặc váy dài đẹp đẽ quý giá, lúc này mắt có điểm hồng, nhìn qua ánh mắt  không hề có thiện ý!

Dạ Mộc thấy Dạ Lệ cũng ở trong đó, tâm trạng nhẹ nhõm, "Đúng, là ta, phụ thân, các nàng là ai?"

Dạ Mộc đi tới, biết rõ còn hỏi.

Dạ Lệ khom lưng cúi đầu nói, "Các nàng là người nhà mẹ đẻ của mẫu thân ngươi, đón mẫu thân ngươi vào miếu thanh tu."

"Ồ, vậy tới tìm ta, có gì sao?" Dạ Mộc làm bộ sợ sệt, nhỏ giọng hỏi.

Dạ Lệ còn chưa lên tiếng, Ôn Như đang ngồi nâng hai mắt khóc đến đỏ bừng, nhìn nàng.

"Mộc Nhi, là ta muốn gặp ngươi, trước khi đi, ngươi cùng ta vào phòng, trò chuyện chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro