Chương 42: Ta muốn mang một người đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người của Ôn gia bị chọc giận rời khỏi, Dạ Lệ cũng có loại cảm giác sức cùng lực kiệt, hắn liếc nhìn thi thể Ôn Như một cái, liền để người mang xuống, sau này mới tính tiếp.

Thương thay cho Ôn Như cho là mình chết, Dạ Mộc tất nhiên chạy không khỏi chuyện chôn cùng, ai biết kết cục như vậy, nếu sớm biết trước, bà ta khẳng định sẽ không chết.

Dạ Mộc nhìn thi thể của bà ta ít nhiều cũng có điểm đồng tình, bất quá đồng tình thì đồng tình, người hại tính mạng của nàng, mặc dù là người chết, nàng cũng sẽ không nương tay, hơn nữa, nếu là bọn họ cứ muốn kéo nàng chôn cùng, như vậy thì không nên trách nàng tiên hạ thủ vi cường!

Quả nhiên, một giây kế tiếp, tầm nhìn của Dạ Lệ rơi vào trên người nàng, "Nói đi, ngươi làm sao chứng minh lời ngươi vừa nói là thật?"

Dạ Mộc nghe vậy bình tĩnh nhìn hắn, trầm mặc nửa ngày, mới cúi đầu buồn bực nói, "Nếu là ta nói, lời lúc nãy, chỉ là lời nói dối để bảo vệ mạng sống, phụ thân sẽ nổi giận giết ta chứ?"

Mặc dù có đoán tới tính huống này, thế nhưng khi Dạ Mộc thật sự nói ra như thế, Dạ Lệ vậy mà không có tức giận như ông nghĩ.

Ông cau mày, trầm mặc hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, "Ngay cả ta cũng dám lừa, ngươi tiểu oa nhi này, thật là to gan!!"

Mặc dù là ông nói nghiêm túc, thế nhưng nói ra khỏi miệng lại không có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ có thể nói, Dạ Mộc nỗ lực lâu như vậy, nàng ở trong lòng Dạ Lệ, ít nhiều cũng còn có chút phân lượng.

Dạ Mộc tựa hồ cũng cảm thấy điểm này, nàng thật dài thở phào một cái.

"Kỳ thực những lời này cũng không phải lừa gạt người, lần trước người nói cho ta biết bệnh tình đế vương nguy kịch, sau đó hắn lại đến tìm ta, nói cho ta biết tin tức này, ta không biết là thật hay giả, bất quá phụ thân có lòng muốn biết, vậy cũng có thể tra được."

Dạ Lệ vừa nghe tới người thần bí kia, lông mày rậm nhíu lại, hắn trầm giọng hỏi, "Đã như vậy, vì sao ngươi không nói sớm?"

Hắn chèn ép nhìn chằm chằm Dạ Mộc, tựa hồ muốn biết, nàng còn có cái gì gạt hắn.

Dạ Mộc lắc đầu, "Trước đây không nói, là bởi vì ta sợ, phụ thân cho rằng ta ghi hận chủ mẫu, mà nghĩ ra lời nói dối, hơn nữa một đoạn thời gian trước, sở tác sở vi của ta quá giới hạn, càng sợ chuyện này là giả, cuối cùng bị chủ mẫu ghi hận."

Nói cho cùng, nàng chính là người nhỏ lời nhẹ, bị buộc nên bất đắc dĩ mới nói.

Trong lòng Dạ Lệ không sao hiểu hiện lên cái ý nghĩ này, tức giận nhất thời tiêu tan, cũng thật khó cho nàng còn nhỏ thế đã có thể nghĩ chu toàn như vậy, nói như thế, cũng không có thể trách nàng.

Dạ Lệ trầm mặc chỉ chốc lát, thấp giọng nói, "Chuyện này ngươi làm rất tốt, bất quá, sau này mặc kệ biết cái gì, ngươi đều phải nói cho ta biết trước, mặt khác, nếu là hắc y nhân kia tìm ngươi, nghìn vạn lần không được giấu diếm."

Dạ Mộc gật đầu.

Thấy nàng nhu thuận, Dạ Lệ nhịn không được vươn tay ra, sờ sờ đầu tóc có chút xốc xếch của nàng.

Nha đầu này cũng coi như xui xẻo, đã trải qua một hồi tai bay vạ gió không nói, nhìn cũng không năng động như trước.

Dạ Lệ nghĩ như vậy, trong lòng có loại tâm tình kỳ quái lan tràn, nhất là khi tóc tơ của nàng ma sát ở lòng bàn tay, ông đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác huyền diệu tên là "Máu mủ tình thâm".

"Vừa rồi vi phụ thiếu chút nữa đưa ngươi đi, ngươi có hận ta hay không?"

Trong khi Dạ Lệ con chưa hồi thần, lời này đã tự phun ra khỏi miệng.

Dạ Mộc nghe vậy, trầm tư chỉ chốc lát mới thấp giọng nói.

"Phụ thân, quyền lợi thực sự trọng yếu như vậy sao? Vì làm Hoàng Đế, có phải người nào cũng không quan trọng không?"

Dạ Mộc nói làm khóe miệng vốn hơi nhếch lên của Dạ Lệ lần thứ hai mím chặt, hắn thu tay về sau lưng.

"Giang sơn này, là ta đánh cho người Kỳ gia! Phương diện này, theo lý nên có nửa phần của ta, nhưng hắn không cho, ta chỉ có đoạt."

Nói xong, hắn cư cao lâm hạ, trên mặt có loại sắc lạnh đến thờ ơ.

Một lúc lâu, Dạ Mộc tự hạ quyết tâm, "Ta hiểu được, phụ thân, ta sẽ giúp ngươi."

Hơn nữa lần này, là nàng nghiêm túc! Mặc kệ ai làm Hoàng Đế, Việt Quốc náo động, nàng nhúng tay vào, tất nhiên sẽ sớm kết thúc.

Bên kia, Mặc Lâm Uyên ngồi ở xích đu trong đình viện, nghe thủ hạ bẩm báo chuyện đã xảy ra ở Mặc Quốc mấy tháng hắn không ở đó.

Đã đổi áo gai của nô lệ, kiểu dáng bạch sam, hắn mặc áo gấm nguyệt hoa sắc, buộc ngân quan, nhìn qua thật giống như tiên đồng không nhiễm phàm tục.

Thủ hạ kia bẩm báo xong tin tức lại nhịn không được bổ sung, "Điện Hạ bị kẻ xấu bắt đi mấy tháng, thế cục trong triều cũng càng khẩn trương, Điện Hạ nhất định phải trở về chủ trì đại cục!"

Trong lòng Mặc Lâm Uyên cũng rất hiểu, hắn trở về là đương nhiên, bất quá...

"Không vội." Mặc Lâm Uyên cau mày, "Ta muốn mang theo một người đi, mà muốn dẫn nàng đi, lại hết sức vướng tay chân, cho nên, ta quyết định đỡ một người thượng vị trợ giúp ta, điểm này, ta là nghiêm túc."

Người quỳ trên mặt đất nghe vậy mở to hai mắt nhìn, người nào cần hưng sư động chúng như thế?

Hắn gấp gáp nói, "Nhưng đây là quốc sự của Việt Quốc, chúng ta tham dự trong đó không khác gì dẫn lửa thiêu thân."

Mặc Lâm Uyên mỉm cười, "Không đến mức đó, bảo các ngươi đi thăm dò người tên Nghiêm Hứa, tra được gì chưa?"

"Vẫn chưa, bất quá tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức."

Mặc Lâm Uyên không để ý ánh mắt muốn nói lại thôi của bọn họ, âm thầm tự đáng giá.

"Vậy không vội." Hắn mỉm cười, "Người ta muốn ở đây, nên Việt Quốc có loạn hơn nữa, ta cũng phải ở."

Vài ngày sau, tướng quân phủ phát tang, bầu không khí trong phủ có chút trở nên khẩn trương, Dạ Lệ vận dụng bảo tàng ở viện cũ, bắt đầu chuẩn bị chiến tranh!

Dạ Mộc nghĩ rất rõ ràng, lúc này, để Dạ Lệ thành công lên đỉnh, là phương pháp bình loạn nhanh nhất, bất kể là ai thượng vị, chỉ cần Dạ Lệ không chết, vị trí của người kia chỉ sợ cũng ngồi không vững, thế nhưng muốn Dạ Lệ chết thì nên thế nào? Hơn nữa, người lợi hại như Dạ Lệ ở bên tay của nàng không dùng, chẳng lẽ còn phải bỏ gần tìm xa?

Sau khi hạ quyết tâm, Dạ Mộc nghiêm túc tính toán khả năng thành công của Dạ Lệ, chỉ cần hắn không trọng dụng Nghiêm Hứa, Nghiêm Hứa sẽ không có cơ hội lâm trận phản chiến, chỉ cần Mặc Lâm Uyên có được cấm quân đồ, Dạ Lệ bức vua thoái vị đó là chuyện mười phần chắc chín, cho nên, nếu Dạ Lệ có khả năng thành công lớn như vậy, nàng còn do dự cái gì? Về phần Nghiêm Hứa, nàng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Dạ Mộc lo lắng Mặc Lâm Uyên, thế nhưng hai người thường xuyên có thư từ qua lại, thấy hắn không muốn trở về, Dạ Mộc cũng không có cách nào, chỉ có thể tùy hắn, dù sao theo nàng biết, Lưu Thái Úy bị đổ thuốc, hộ vệ của Mặc Lâm Uyên cũng về tới bên cạnh hắn, hắn ở Thái Úy phủ, ngược lại an toàn hơn Tướng Quân phủ.

Dạ Thiên tới gây phiền phức cho nàng nhiều lần, hơn nữa bởi vì chuyện của Ôn Như, Thừa Tướng phủ cũng đã ra mặt đối đầu với Tướng Quân phủ.

Bất quá Nhu Phi có thai hay không, Thừa Tướng vẫn giấu rất kín, Dạ Lệ cũng không có biện pháp tra được, nên chậm chạp không có đợi được cơ hội động thủ tốt nhất, thẳng đến, trong cung thiết yến, mở tiệc chiêu đãi các nữ tử chưa thành hôn của thế gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro