Chương 46: Thiện ý hay ác ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, trong đình vang lên thanh âm xao động, "Nóng, Trẫm nóng quá!"

Vừa nghe thanh âm này, Nhu Phi liền có chút hoảng, "Mau, mau đưa người vào trong!"

Thị vệ kia vừa nhìn Dạ Mộc bên này không bắt được, trước hết đưa tiểu cô nương kia kia vào trong đình, ai biết hắn còn chưa đến gần, Hoàng Đế từ trong đình vọt ra, hơn nữa búi tóc tán loạn, gương mặt đỏ bừng, như vậy, thật giống như uống nhiều nên say khướt!

Vừa nhìn thấy tiểu cô nương, hai mắt Hoàng Đế sáng ngời, không nói hai lời nhào đến, mà nữ hài kia bị dọa sợ, cũng không biết tránh, sau đó đã bị Hoàng Đế cắn trên bờ vai một cái, nhất thời máu chảy như suối!

Nữ hài hét thảm lên, Dạ Mộc thấy một màn như vậy, đột nhiên hiểu ra hai thư đồng công chúa lúc trước chết thế nào!

Nữ hài kia vừa kêu vừa thét, muốn tránh thoát lại làm sao cũng không thoát được, máu càng chảy càng nhiều, cứ theo đà này, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Hoàng Đế cắn đến cả người máu, thị vệ chung quanh cũng không nghĩ tới sẽ thấy một màn điên cuồng như vậy, đều ngừng lại, sắc mặt khác nhau, mà Dạ Mộc nhân cơ hội này, mạnh mẽ phá vòng người bảo hộ của Hoàng Đế, tiến lên cố sức đẩy Hoàng Đế ra!

Hoàng Đế té ngã xuống đất, nữ hài bị hắn bắt được cũng vấp ngã, áo nàng bị xé nát không ít, cả người vết máu loang lổ, trong lòng Dạ Mộc lạnh cả người, vội vàng kéo nàng qua một bên.

Nhu Phi phục hồi tinh thần lại, thấy bên kia Hoàng Đế ngồi dậy trên cỏ, có chút hoảng sợ lui về phía sau, "Các ngươi chết hết rồi sao?? Đến hai nữ hài cũng không bắt được, còn không mau đưa các nàng cho Bệ Hạ?"

Dạ Mộc nghe Nhu Phi hạ lệnh, trong mắt lóe lên một tia sát ý, nàng trăm lần nhường nhịn, địch nhân từng bước ép sát, thật coi nàng dễ khi dễ đến vậy sao?

Ngay khi tất cả mọi người tới gần Dạ Mộc, Dạ Mộc vận dụng nội lực không có bao nhiêu của bản thân, ra sức chạy đến chỗ Nhu Phi!

Có thị vệ phát hiện ý đồ của nàng, vội vã muốn ngăn, nhưng một khắc kia, tinh thần của Dạ Mộc tập trung cao độ, độ nhạy và sức lực của cả người đều như gấp bội, thế tiến công dày đặc của đối phương ở trong mắt nàng toàn bộ thả chậm, bất quá trên lưng và cổ tay của nàng vẫn bị đả kích nặng, nhưng bằng vào thân pháp quỷ dị, nàng đột phá từng tầng phòng thủ, đi tới trước mặt Nhu Phi!

Thân ảnh kia quả thực nhanh đến quỷ mị! Nhu Phi sợ hết hồn, lui về phía sau muốn chạy trốn, kết quả đạp phải váy của mình, chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, vừa vặn dễ cho Dạ Mộc, không thôi lấy độ cao của Nhu phi, nàng thật đúng là dùng thế lực bắt ép không được bà ta.

"Toàn bộ dừng tay cho ta!" Chủy thủ của Dạ Mộc để trên cổ Nhu Phi, những thị vệ kia hai mặt nhìn nhau, quả nhiên ngừng lại.

Nhu Phi không nghĩ tới Dạ Mộc vậy mà lại biết võ, hơn nữa thân thủ còn rất cao, trong lòng hoảng hốt không ngớt! Nhưng không đợi nàng nói cái gì, Hoàng Đế bên kia thất tha thất thểu đứng lên.

"Nóng quá, Trẫm nóng quá!"

Bởi vì nữ hài kia vẫn luôn khóc, Hoàng Đế bị tiếng khóc của nàng hấp dẫn, đi đến chỗ nàng, lúc này, Dạ Mộc mạnh hét lớn một tiếng.

"Bệ Hạ, ngươi tìm lộn người!"

Con ngươi đỏ bừng đục đục của Hoàng Đế nhìn qua, rơi vào trên người Nhu Phi, cả người Nhu Phi căng thẳng, muốn chạy trốn, nhưng chủy thủ của Dạ Mộc lại để ở cổ bà ta! Chủy thủ hơi nghiên được Dạ Mộc mài sắc bén dị thường, tay khẽ động, trên cổ của Nhu phi liền chảy máu.

"Bệ Hạ, đây, đây mới là nữ nhân của ngươi!"

"Không không! mau, mau hộ giá, hộ giá!" Nhu Phi vừa nghe, bưng vết thương của mình hoảng sợ la to đứng lên, nàng còn đang có thai, không chịu nổi điên rồ dày vò của Hoàng Đế đâu!"

Nhưng thị vệ chung quanh bởi vì kiêng kỵ Dạ Mộc có chủy thủ trong tay, cũng không dám tới gần, dù sao Nhu Phi vẫn rất đắc sủng, mà Hoàng Đế thấy trên người Nhu Phi chảy ra máu, hiển nhiên bị kích thích, ngã trái ngã phải đi tới chỗ Nhu Phi.

"Nữ nhân, Trẫm muốn nữ nhân!"

Hắn càng đến gần, để ba hồn của Nhu Phi bị dọa mất bảy phách, lúc này khóc la, cầu xin Dạ Mộc, "Đừng mà! Ô ô đừng mà! Van xin ngươi! Ta van xin ngươi bỏ qua cho ta đi! Trong bụng ta còn có hài tử!"

Tay giữ bà ta của Dạ Mộc không có nửa điểm di chuyển, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

"Khi ngươi đưa nữ hài khác đến tay cầm thú, có bao giờ nghĩ tới các nàng cũng là hài tử không?"

Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Đế cười dâm đảng nhào đến chỗ Nhu Phi, Dạ Mộc vội vã lui về phía sau vài bước, Nhu Phi đã bị Hoàng Đế bắt được.

Nhu Phi hét lên một tiếng, quyền đấm cước đá như điên, thần thái hốt hoảng chung quanh cầu cứu, "Mau mau cứu ta, các ngươi mau, mau mau cứu ta a!"

Nhưng thị vệ chung quanh đều rất chần chờ, bởi vì bọn họ là người của Hoàng Đế, chỉ nghe lệnh Hoàng Đế, càng tôn trọng ý nguyện của Hoàng Đế, lúc này Hoàng Đế rõ ràng muốn sủng hạnh Quý Phi, bọn họ nên làm như thế nào?

Chỉ có Dạ Mộc, thở hổn hển đứng ở một bên, chủy thủ của nàng còn đang rỉ máu, ngực kịch liệt phập phồng.

Mặc kệ cuối cùng Nhu Phi có chết trong tay Hoàng Đế hay không, nhưng mà, nàng nhìn thấy Hoàng Đế phát điên, đã biết chân tướng gần đây quý nữ tiến cung tử vong, nàng còn có thể sống được ra ngoài sao?

Bởi vì không ai ngăn cản, cũng không lâu lắm, y phục của Nhu Phi cũng bị xé rách không sai biệt lắm, tiếng kêu rên chói tai càng quanh quẩn không dứt bên trong vườn.

Bà ta không nghĩ tới bản thân mớm thuốc cho Hoàng Đế, tìm nữ đồng cho Hoàng Đế phát tiết dược tính, sẽ có một ngày tự lấy đá đập chân mình! Những Cấm Quân này đều là phục vụ Hoàng Đế, nghe lời của nàng cũng không làm Hoàng Đế tổn thương, ngày hôm nay bà ta phải chết ở chỗ này sao?

Nhưng vừa nghĩ tới hài tử của mình, vừa nghĩ tới kế hoạch của bọn họ, Nhu Phi không biết lấy khí lực ở nơi nào, cố sức đẩy Hoàng Đế ra, lảo đảo nghiêng ngã lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài, nhưng bà ta chưa chạy được mấy bước, đã bị Hoàng Đế bắt được, bà ta té ngã trên đất, trước mắt không xa, chính là váy của Dạ Mộc.

Lúc này sắc mặt của Dạ Mộc cũng rất phức tạp, hài tử là vô tội, nhưng mẫu thân của hài tử, vừa rồi thiếu chút nữa muốn giết nàng.

"Cứu ta, xin ngươi, mau cứu ta!" Nhu Phi lúc này cái gì cũng không lo được, Cấm Quân bất động, nàng chỉ có thể hướng Dạ Mộc xin giúp đỡ.

Hơn nữa vì để kích thích lòng trắc ẩn của Dạ Mộc, hai tròng mắt của bà ta rưng rưng, không ngừng nói rằng, "Bụng của ta, trong bụng ta còn có hài tử, nó là vô tội!"

Mắt thấy đầu ngón tay của bà ta còn một chút sẽ kéo đến làn váy của mình, Dạ Mộc cư cao lâm hạ nhìn bà ta, vừa nhìn về phía Hoàng Đế đang phát cuồng, cuối cùng ngay khi tay của Nhu phi chạm đến vạt váy của nàng, Dạ Mộc ngồi xổm người xuống, đặt chủy thủ trong bàn tay của Nhu Phi.

Nhu Phi nắm lấy chủy thủ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy con ngươi của nữ hài trước mắt sạch sẽ như tẩy rửa, cũng tịch mạc như sương.

"Đau nhức có thể để cho người dùng thuốc rất nhanh thanh tỉnh, ngươi có thể đâm vào vai hắn, cũng có thể đâm vào tim hắn."

Thanh âm của nữ đồng giảm thấp xuống, mỗi chữ mỗi câu thật giống như đổ đầy tốc độ, vang lên rõ ràng bên tai Nhu Phi. Bà ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất, trên người là Hoàng Đế đã điên rồi xé rách y phục của bà, mà chủ thủy trên tay hiện lên hàn quang, cực kỳ sắc bén.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro