Chương 47: Cứu mạng của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc nói xong, lui về phía sau một bước, mà nàng vừa đi ra, thị vệ liền phát hiện chủy thủ trong tay Nhu Phi, thất kinh, vội vã đi qua ngăn cản! Bọn họ là người của Hoàng Đế, đương nhiên không thể để Nhu Phi ám sát Hoàng Đế!

Nhu Phi nguyên bản còn có chút do dự. Nhưng thấy những người đó muốn đến đoạt chủy thủ, để cho bà ta ra quyết định trong nháy mắt, nghiêng đầu qua chỗ khác hung hăng đâm vai của Hoàng Đế!

Hoàng Đế kêu thảm một tiếng ngã sang một bên, bên tai là thanh âm "Hộ giá, hộ giá", máu vẩy ra trong nháy mắt, hết thảy chung quanh đều hỗn loạn lên!

Nhu Phi bị bao vây, lúc này máu tươi đầy tay bà ta, không rõ sự tình tại sao có thể phát triển như vậy, rõ ràng bà ta là muốn mượn cớ giết chết Dạ Mộc tại sao có thể như vậy? Sao lại như vậy?

Ngự y ngay cách đó không xa chờ hầu, nghe được gọi đến, vội vã tới, thấy vai Hoàng Đế máu chảy như suối, hắn vội vã để Hoàng Đế ngồi trên ghế gần đó, băng bó ngay tại chỗ.

Tuy rằng Nhu Phi dùng khí lực rất lớn, nhưng bà ta vốn là nữ nhân tay trói gà không chặt, toàn lực một kích cũng không làm Hoàng Đế bị thương bao sâu, bất quá đau nhức vẫn là rất đau, cũng chảy không ít máu, hơn nữa thân thể Hoàng Đế là được dược lực cường chống lên, bị đâm như thế, chỉ cảm thấy cả người đều như xì hơi khó chịu.

Nhu Phi bị bắt lại thẩm vấn tại chỗ, đương nhiên, Dạ Mộc cũng bị bắt, Hoàng Đế tỉnh táo lại vô cùng tức giận, ông ta vừa để người băng bó bôi thuốc, vừa hai mắt sung huyết la to!

"Tiện nhân! Ngươi dám ám sát Trẫm? ! Người đâu! Mang nàng xuống, đưa vào tử lao!"

Vừa nghe vào tử lao, Nhu Phi vốn ngốc trệ bật người thanh tỉnh, bà ta sợ hãi nhìn về phía Hoàng Đế, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, "Bệ Hạ! Bệ Hạ thần thiếp oan uổng! Trong bụng thần thiếp còn có mang long chủng, xin Bệ Hạ nghĩ lại!"

Nếu là bình thường, Hoàng Đế biết Nhu Phi có hài tử, còn không biết gấp thế nào, nhưng là lúc này, cả người ông ta đau nhức, thân thể bị lệ khí và nóng giận tràn ngập, ánh mắt của ông ta nhìn ai, cũng mang tử khí!

"Long chủng? Đến Trẫm cũng dám ám sát, ai biết hài tử trong bụng ngươi là của ai, trực tiếp mang xuống!"

Ông ta nói xong, thị vệ đã trực tiếp mang Nhu Phi xuống, lúc này, Cấm Quân dùng tay chỉ Dạ Mộc cùng với nữ hài còn đang khóc, lãnh khốc nói, "Bệ Hạ, các nàng thì sao?"

Hoàng đế nghe vậy quét Dạ Mộc một cái, khóe mắt là khát máu và tham lam bò lên, để vẻ mặt của hắn quỷ dị nhu hòa, "Nhốt lại trước, một người cũng không cho chạy!"

"Vâng."

Thị vệ lại một lần nữa đi qua vây Dạ Mộc, Dạ Mộc tay phải mượn sức, tay trái nắm chặt thành quyền.

Ở Hoàng Cung, nàng mới sáu tuổi, khẳng định chạy không thoát, nhưng nàng bị Dạ Lệ đưa vào, lúc này, còn có ai sẽ đến cứu nàng?

Lúc Dạ Mộc tạm thời từ bỏ chống cự, tùy ơ ứng biến, một nô tài vội vàng xông vào bên trong vườn, hắn nhìn tàn tích đầy đất, chỉ có Dạ Mộc bình yên vô sự, thở một hơi thật dài, sau đó nói bên tai Hoàng Đế.

"Bệ Hạ, Đại Tướng Quân cầu kiến!"

Hoàng Đế cau mày, Dạ Lệ? Tại sao muốn gặp ông, trước không phải nói xong rồi sao, để ông ta dâng một nữ nhi ra sao? Lẽ nào đây là đổi ý?

Ngay lúc Hoàng Đế muốn nói không gặp, Dạ Lệ lại đột nhiên xông vào, ông ở ngoài hoa viên dùng nội lực hô to, "Bệ Hạ, thần Dạ Lệ cầu kiến!"

Hoàng Đế biến sắc, Dạ Lệ lại dám mạnh mẽ xông vào cung đình? Đúng là vô pháp vô thiên!

Mà Dạ Mộc càng giật mình, Dạ Lệ không phải đã từ bỏ nàng rồi sao? Vì sao...

Bởi vì kiêng kỵ binh mã thuộc hạ của Dạ Lệ, Hoàng Đế ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, đè nặng âm thanh tức giận tuyên Dạ Lệ tiến đến, ông ta muốn nhìn xem, Dạ Lệ muốn làm cái gì?

Dạ Lệ cũng biết mạnh mẽ xông sẽ có hậu quả gì, nhưng ông không thể đợi, dù là ông muốn đợi, tên tiểu tử thúi bên cạnh ông cũng sẽ không cho ông cơ hội, nếu để cấm quân đồ sắp tới tay lại bị hủy, đó mới gọi là vì nhỏ mất lớn!

Quả nhiên, vừa thấy được Hoàng Đế, gương mặt Hoàng Đế liền đen lại.

"Dạ Tướng Quân uy phong thật to, Ngự Hoa Viên của Trẫm, thật giống như hậu hoa viên của Tướng Quân, muốn xông vào thì xông vào, ngươi còn để Trẫm trong mắt không?"

Lúc này Dạ Mộc bị Cấm Quân ngăn cản, nhìn về hướng Dạ Lệ, không nghĩ tới ông đến thật, nhưng để cho Dạ Mộc càng không nghĩ tới chính là, một thiếu niên theo bên người Dạ Lệ, lại chính là Mặc Lâm Uyên!

Dạ Lệ thấy Dạ Mộc còn đứng đó, thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng, ông là bị Mặc Lâm Uyên áp chế, thế nhưng lúc này, thấy Dạ Mộc không có việc gì, ông cũng thở phào nhẹ nhõm trong đáy lòng.

Ông khom lưng hành lễ với Hoàng Đế, "Bệ Hạ, thần mạnh mẽ xông vào không phải là vì bản thân, là vì mạng của Bệ Hạ!"

Một lời Dạ Lệ nói ra, dọa Hoàng Đế giật mình! Sau khi lấy lại tinh thần, Hoàng Đế nhất thời giận không kềm được vỗ tay vịn, "Làm càn! Ngươi đây là đang nguyền rủa Trẫm chết sao?"

Dạ Lệ không nhiều lời, chỉ là nhìn Mặc Lâm Uyên bên cạnh, từ vừa mới bắt đầu Mặc Lâm Uyên vẫn luôn cúi đầu, mà lúc này, hắn rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt không tránh né, thẳng tắp nhìn về phía Hoàng Đế.

"Hồi Bệ Hạ, Tướng Quân nói đều là sự thực, người hiện đang sử dụng Thăng Tiên Đan, chính là dược cấm của Mặc Quốc, là được cải biến từ Hàn Thực Tán, thuốc này sau khi dùng, mạnh mẽ đề thăng thể năng, để bệnh của người uống thuốc trong khoảng thời gian ngắn tiêu tan toàn bộ, khôi phục tinh thần."

Thanh âm của niên thiếu quạnh quẽ để Hoàng Đế không tự chủ được nhìn lại.

"Đã như vậy, vì sao ngươi còn nói nó là thuốc cấm?"

Mặc Lâm Uyên hơi cắm môi, "Bởi vì sau khi dùng thuốc này, dục vọng cực thịnh, mà những dục vọng này, đều là thông qua tiêu hao thể năng có được, nên, càng là phát tiết, chết càng nhanh, ở Mặc Quốc có ghi chép, nam tử tráng niên dùng thuốc này, không được bao lâu bệnh hiểm nghèo triền thân, thuốc và kim châm cứu không trị nỗi, nên Bệ Hạ, tướng quân mạnh mẽ xông vào, kì thực là vì cứu mạng của người!"

Mặc Lâm Uyên nói để Hoàng Đế ngẩn người! Thuốc này mang tới tinh lực, dĩ nhiên là đi qua tiêu hao thân thể có được? Đây, điều này sao có thể? Không phải nói tiên đan trị bách bệnh sao?

Không đợi Hoàng Đế nói cái gì, Mặc Lâm Uyên lại nói, "Nếu là Bệ Hạ không tin, có thể hỏi Thái Y bên người người, hỏi hắn người bây giờ là khí huyết lưỡng hư chưa, hai gò má hồng nhuận kỳ thực chỉ là vẻ ngoài?"

Thái Y vừa rồi băng bó kỹ vết thương cho Hoàng Đế, nghe vậy mồ hôi như mưa rơi xuống, xem bệnh cho Hoàng Đế, bệnh nan y là kiêng kị nhất, bởi vì lơ là chút đầu người sẽ rơi, hơn nữa, Hoàng Đế bị bệnh hắn đã sớm biết, là không thể cứu được, nhưng Hoàng Đế tin tưởng mình đã khỏi, không cần bọn họ chữa trị, bọn họ đâu dám nói lung tung? Nhưng bây giờ, vẻ ngoài bị vạch trần, hắn phải trả lời thế nào?

Hoàng Đế cảm giác lạnh cả người, ông ta lớn tiếng hỏi thái y đang đứng một bên, "Hắn nói có phải thật không? Trẫm thật sự chưa khỏi?"

Thái y quỳ xuống, liên tục dập đầu, "Bệ Hạ, hắn, hắn hắn nói, đều là thật!"

Dù sao việc này muốn giấu cũng giấu không được bao lâu, chiếu mức độ tiết dục này của Hoàng Đế, không cần quá hai tháng, dù là ăn thêm nhiều đan dược cũng vô ích, nên còn không bằng hiện tại thừa nhận cho rồi!

Hoàng Đế nghe vậy cả người mềm nhũn, ngồi xuống ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro