Chương 48: Thương tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thảo nào mỗi một lần trổ tài ngư thủy chi hoan xong, ông ta đều có loại cảm giác khó thở, thì ra là thế, thì ra là thế.

Nghĩ đến cái gì đó, Hoàng Đế vội vã đứng lên, đi tới bên người Mặc Lâm Uyên, còn nắm chặt tay hắn!

"Vị tiểu hữu này, nếu ngươi có thể nhìn ra vấn đề của Trẫm, ngươi nói mau, Trẫm như vậy, còn cứu được không?"

Mặc Lâm Uyên bất động thanh sắc thu tay về, mắt phượng hơi nhướng lên, "Bệ Hạ hồng phúc tề thiên, chỉ cần từ giờ trở đi cai thuốc, cai dục, chuyên tâm tu dưỡng, nhất định không có việc gì."

Hắn nói bừa xong mặt không đổi sắc, thái y ở một bên nghe, lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, hết lần này tới lần khác nói không ra chữ không.

Dạ Lệ mới lên tiếng, "Bệ Hạ, nên thần mạnh mẽ xong vào, thật là suy nghĩ cho thân thể của ngài, còn thỉnh Bệ Hạ chớ trách."

Lúc này Hoàng Đế biết mình chưa hồi phục thật, tùy thời đều nguy hiểm đến tánh mạng, đâu còn có tâm tư quản ông làm cái gì, mà nhìn Mặc Lâm Uyên, ở một bên nhàn nhạt bổ sung một câu.

"Bệ Hạ, ta thấy tướng mạo của ngươi, suy đoán ngài trước đây chỉ bệnh nhẹ, bất quá bị 'Thăng Tiên Đan' ảnh hưởng, bệnh của ngài càng nghiêm trọng, mới trở nên vô cùng nguy hiểm, người hiến thuốc cho ngài quả thực bụng dạ khó lường, ngài nghìn vạn lần đừng để họ sống tốt."

Những lời này thật giống như một đạo chỉ lệnh, sâu đậm in vào trong đầu Hoàng Đế, ông ta nhớ ra, ánh mắt lần thứ hai trở nên dữ tợn, "Nhu Phi hại ta! Không, Nhu Phi còn không có gan này, nhất định là Thừa Tướng! Bọn họ hợp lại muốn hại Trẫm, người đâu! Bắt lại một nhà Thừa Tướng cho Trẫm, đưa vào tử lao!"

Dạ Lệ thấy thế, hết hồn nhìn Mặc Lâm Uyên một cái, mấy ngày trước đây, Hoàng Đế tìm tới ông, nói ông ta cần nữ đồng tiết dục, bởi vì đạo sĩ hiến đan nói, tiểu nữ tử nhỏ tuổi tính hàn, với ông ta mà nói là đại bổ, lại nghe nói Tướng Quân phủ có một thứ nữ vừa độ tuổi.

Trong lòng ông biết đây hết thảy đều là Tướng phủ âm mưu, nhưng lúc đó bởi vì cảm thấy Dạ Mộc lừa gạt mình, đầu óc nóng lên nên đáp ứng.

Mà bây giờ, ông còn thật không ngờ gốc rạ này, vì một câu nói của Mặc Lâm Uyên, để một nhà Thừa Tướng đều bị hủy! Hắn mang thù như vậy, tất cả người thương tổn Dạ Mộc, đều cừu nhân là của hắn, cũng sẽ bị hắn không tiếc công sức mà trả thù!

Vậy còn ông? Ông đưa Dạ Mộc vào cung, tiểu nô lệ này, muốn đối phó ông thế nào?

Bất quá Mặc Lâm Uyên cũng không thèm chú ý ông, mà là nhàn nhạt nhìn sang Dạ Mộc đang đứng một bên, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, bất quá ánh mắt lại làm cho không người nào có thể coi nhẹ.

Mới rời đi không lâu, tiểu thư của hắn đã bị bản thân làm cho chật vật như vậy, quả nhiên, nàng không thể rời khỏi hắn.

Dạ Mộc thấy Mặc Lâm Uyên nhìn mình, không khỏi cười với hắn, mặc kệ nói như thế nào, Mặc Lâm Uyên để lộ bản thân có thể nói chuyện, cũng là vì cứu nàng, nên mặc kệ chút nữa Dạ Lệ sẽ làm gì, dù là nàng liều mạng, cũng muốn hộ hắn chu toàn!

Hoàng Đế phát khí xong, muốn Mặc Lâm Uyên lưu lại, Mặc Lâm Uyên vẫn chưa trả lời, ánh mắt âm trầm của hắn, rơi xuống trên người hai tiểu cô nương.

"Dạ Tướng Quân, tuy rằng trẫm cần cấm dục dưỡng sinh, nhưng tiểu nữ nhi này của ngươi đã thấy hết rồi."

Thấy ông phát điên, thấy được ông muốn hạ thủ nữ nhi của quan lại, loại gièm pha này, chỉ có các nàng chết, Hoàng Đế mới có thể an tâm.

"Cái này!" Dạ Lệ có chút đau đầu, ông phải làm sao mới có thể giữ lại nữ nhi này?

Vẫn là Mặc Lâm Uyên ở một bên nói, "Bệ Hạ không phải muốn ta ở lại trong cung giúp đỡ Bệ Hạ điều dưỡng sao? Ta đồng ý, bất quá hai nữ hài này không tệ, có thể để các nàng làm hạ nhân cho ta không?"

Hoàng Đế vừa nghe, có chút do dự, thế nhưng thiếu niên ở trước mắt liếc qua một cái liền có thể nhìn thấu ông ăn thuốc gì, hơn nữa chỉ cần hai nha đầu này không xuất cung, cũng không có gì phải sợ, vì vậy, ông vung tay lên, đáp ứng.

Cuối cùng lúc Hoàng Đế rời đi, cho Mặc Lâm Uyên và Dạ Lệ cơ hội tự thoại, tất cả thị vệ chung quanh đều rút lui, nữ hài kia cũng trước một bước được mang đi băng bó, Ngự Hoa Viên tạm thời chỉ còn lại ba người bọn hắn.

Lúc này Dạ Mộc mới cả người mềm nhũn, ngồi trên băng đá cạnh đó, kiểm tra thương thế của mình, đối với Dạ Lệ, nói không thất vọng là giả, tuy rằng nàng không phải trung tâm thật, nhưng nàng quả thực vẫn luôn giúp hắn, nhưng hắn, đưa nàng đến đây, nàng thực sự không muốn nhìn thấy người này nữa.

Mặc Lâm Uyên cũng đi tới, cầm tay nhỏ bé non mềm của nàng, "Trật khớp rồi?"

Dạ Mộc gật đầu.

Trong mắt Mặc Lâm Uyên lóe lên một tia lãnh ý, cẩn thận để tay nàng ở một bên, "Đừng nhúc nhích, đợi lát nữa ta để người băng bó cho ngươi."

Dạ Mộc nghe vậy, có chút mệt mỏi tựa ở trong lòng Mặc Lâm Uyên.

Dạ Lệ thấy Dạ Mộc cũng không để ý đến ông, lần đầu tiên trong đời cảm giác được chân tay luống cuống, ông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại thở dài.

"Mộc Nhi xin lỗi, vi phụ hiểu lầm ngươi!"

Dạ Mộc hơi nhíu mày, nàng không nghĩ tới Dạ Lệ vậy mà lại biết nói xin lỗi, hiểu lầm? Hiểu lầm lại là có ý gì?"

Dạ Lệ tiếp tục nói, "Bởi vì ngươi lúc trước nói Hoàng Đế bệnh tình nguy kịch, ta mới tùy thời mà hành động, nhưng sau này, ta phát hiện Hoàng Đế căn bản không có việc gì, liền cho rằng đây là cái bẫy để gài ta, ngươi cũng là quân cờ của đối phương, nên dưới cơn nóng giận..."

"Nên dưới cơn nóng giận, đã đem nữ nhi ruột thịt của mình, đưa cho một cầm thú đạp?"

Dạ Mộc nói để Dạ Lệ á khẩu không trả lời được.

Hắn không xin lỗi còn tốt, Dạ Mộc cũng liền không muốn nói chuyện, nhưng là hắn xin lỗi, đã kích động ủy khuất của Dạ Mộc!

Nàng cười nhạt, "Hổ dữ còn không ăn thịt con! Ngươi biết tình hình không đúng, không hỏi ta, không kiểm chứng, trực tiếp đưa ta vào chỗ chết! Ta tự hỏi cho tới nay, đối với ngươi kính trọng có thừa, dù là chuyện A Cực ta lừa ngươi, không có cắt đầu lưỡi của hắn, chí ít ta còn đem bảo tàng tặng ngươi! Nhưng là còn ngươi? Ngươi chỉ biết hoài nghi và lợi dụng, lợi dụng ta, lợi dụng chúng ta, ngươi cũng biết ta thiếu chút nữa sẽ bị..."

Dạ Mộc vốn chỉ là oán giận nửa thật nửa giả, bất quá nghĩ đến hiện trạng vừa rồi bị nhiều thị vệ nhào đến, mà nàng cũng chỉ có sáu tuổi, nơi nào cũng bị quản chế, nội tâm càng thêm trở nên mạnh mẽ, đồng thời trái tim cũng cảm thấy băng giá.

Cuối cùng đôi mắt mèo tròn vo của nàng, hung hăng trừng ông một cái, nhắm mắt lại không nói.

"Mộc Nhi." Dạ Lệ bị giọng của Dạ Mộc hù dọa, ông cũng biết lần này là mình thực sự tổn thương lòng nàng, vốn nghĩ một hài tử thì thương tâm cái gì, trước đây ông tuyệt đối sẽ không lưu ý, nhưng là lúc này đây, trên đầu quả tim của ông đau nhức mãng liệt phồng lên, nửa ngày không nói ra một tiếng.

"Mà thôi, trong khoảng thời gian này ngươi ở trong cung đợi đi, an tâm một chút chớ nóng vội, ta nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài, ngoài ra ta không truy cứu ngươi vì tiểu nô lệ này lừa ta, thực sự không có được cấm quân đồ trên tay hắn, ta cũng không cần nữa!"

Câu cuối cùng này, là hạ quyết tâm thật lớn! Vì cấm quân đồ, ông đã hao hết tâm tư nhưng vì một câu của Dạ Mộc, ông chỉ biết lợi dụng nàng, lợi dụng các nàng, để ông có chút chần chờ, ông đột nhiên phát hiện mình rất không hy vọng trong lòng Dạ Mộc, ông là người liều lĩnh vì lợi ích, nên cấm quân đồ, không cần cũng được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro