Chương 51: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngủ ngon."

Cũng không biết có phải là do thân thể hay không, hiện tại nàng đặc biệt ham ngủ, cũng rất dễ ngủ.

Mặc Lâm Uyên dừng một chút, mới nhẹ giọng hỏi, "Ngủ ngon là có ý gì?"

Dạ Mộc mơ mơ màng màng nhớ tới một tiết mục ngắn, "Ngủ ngon ngủ ngon chính là ta yêu ngươi, yêu ngươi..."

"Ta yêu ngươi?" Mặc Lâm Uyên nghe không rõ, lại nói phương thức lập từ 'ta yêu ngươi' cũng rất kỳ quái.

Bất quá tuy rằng hắn không hiểu ý của những lời này, thế nhưng đọc thêm mấy lần,  tự nhiên cảm thấy trong lòng ngọt ngào, chờ muốn hỏi tiếp, nàng đã ngủ rồi.

Được rồi, Mặc Lâm Uyên nhìn khuôn mặt của nàng, ngưng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng do dự chỉ chốc lát, hắn đột nhiên tiến tới, hôn một cái trên trán nàng!

Sau khi hôn một cái, hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn có chút không rõ, tại sao bản thân muốn hôn nàng! Thế nhưng loại cảm giác này tuyệt không xấu, trái lại...

Hắn sờ lên tim mình, ngược lại so với trước đập càng nhanh?

Mặc Lâm Uyên trăm mối vẫn không có cách giải, cũng thèm không nghĩ nữa, buồn ngủ kéo tới, hắn nằm xuống nắm tay Dạ Mộc cùng ngủ, mùi sữa thơm ấm áp trên người nàng thực sự rất dễ ngủ, hắn nhắm mắt lại, vừa cười vừa nói.

"Ngươi cũng ngủ ngon."

Tiếp đó một đêm ngon giấc, sinh thần này, để hắn cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, hy vọng, sau này mỗi một lần sinh thần, nàng đều có thể ở bên cạnh.

Bất quá cuộc sống yên tĩnh cũng không có duy trì được bao lâu, khi nội công của Dạ Mộc vừa đạt được cấp độ đầu tiên của Vô Thượng Tâm Kinh, Hoàng Đế lâm vào hôn mê.

Từ trước tới nay, Hoàng Đế sinh bệnh, đều là do đều là do sáu vị đại thần đức cao vọng trọng trong Nội Các cùng nhau phụ chính, mà bây giờ, Hoàng Đế hôn mê bất tỉnh, trên dưới triều đình đều biết giấc ngủ này của ông dữ nhiều lành ít, một ít người có dụng tâm khác, làm sao còn có thể ngồi yên?

Có động tác trước chính là Đại Hoàng Tử, hắn tập hợp quân đội riêng từ bắt đầu làm loạn từ thành đông, thế nhưng còn chưa tới cửa cung, đã bị Triệu Vương tiêu diệt.

Nhi tử của Hoàng Hậu nhân cơ hội hành động, đánh sạch quân trắc lấy danh nghĩa Triệu Vương khởi xướng công kích, tuy rằng thanh thế lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị Triệu Vương chém xuống ngựa.

Triệu Vương thân là đệ đệ của Hoàng Đế, đương nhiên cũng có quyền kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, hơn nữa hắn tay cầm trọng binh, thủ đoạn ác liệt, hiện tại trảm liên tục hai vị Hoàng Tử, đại thần trong triều người người cảm thấy bất an, không ít người đều phản bội hắn.

Nói chung, Triệu Vương dựa vào tuyệt đối là thực lực và và thủ đoạn tàn nhẫn, ngắn ngủi hơn một tháng là thành người được chọn! Tuy rằng Hoàng Tử khác còn có một chút thế lực còn sót lại gây cản trở, bất quá tất cả đều không ra hồn, Nhị Hoàng Tử tương đối đau đầu nhất, cũng không có biểu hiện ra ý nguyện đoạt đích quá mạnh mẽ.

Cuộc phong ba này nhìn như mạo hiểm, nhưng kết cục phảng phất đã được định. Chỉ là có một câu nói nói rất hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, cũng không biết ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ.

Trong Hoàng Cung, Dạ Mộc đang luyện võ.

Mà Mặc Lâm Uyên lại không thấy bóng dáng, Hoàng Đế bị bệnh, không còn có người tới tìm Mặc Lâm Uyên, tựa hồ quên lãng hắn, Mặc Lâm Uyên cũng bề bộn nhiều việc, thường hay im lặng xuất cung.

Dạ Mộc biết hắn là đang giúp Dạ Lệ mưu phản, Thừa Tướng rơi đài, Triệu Vương mất đi trợ lực rất lớn, hơn nữa nghe nói, "Lưu Thái Úy" cũng cùng Dạ Lệ đạt thành hiệp nghị bí mật.

Hôm nay Dạ Lệ có người có tiền có mưu, hơn nữa cấm quân đồ trong tay, hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay, Triệu Vương cũng chỉ có thể là người bị đánh, nên trận đánh này không có bất kỳ hồi hộp gì, Dạ Mộc cũng liền mặc kệ hắn.

Hiện nay lo lắng duy nhất sẽ phát sinh biến cố, dường như chỉ có một người.

Lúc này, một một viên đá đập tới chỗ nàng, Dạ Mộc phản xạ tiếp nhận, quay đầu liền thấy Nghiêm Hứa ngồi ở trên tường rào.

Hiện tại duy nhất sẽ có biến cố, cũng chỉ có hắn.

Dạ Mộc bắt lấy viên đá nhẹ nhàng cười, nhíu mày cất giọng nói, "Cảm giác tồn tại của ngươi ở Hoàng Cung thấp bao nhiêu vậy? Bên ngoài bây giờ ca ca đệ đệ của ngươi đều sắp đánh nhau rồi, ngươi còn có thể nhàn nhã tới tìm ta chơi sao?"

Vẻ mặt của Nghiêm Hứa vẫn nghiêm túc như trước, không, phải nói là nghiêm túc hơn cả trước đây, rõ ràng mới mười bảy tuổi, thế nhưng hắn vẫn luôn già như ba mươi, lúc này càng có chút tâm phiền ý loạn.

Hắn từ trên tường rào nhảy xuống, trầm giọng nói, "Có lẽ là bởi vì ta không có uy hiếp gì, tay cầm tối đa ba người binh mã, Vương thúc Triệu Vương, Nhị Ca, Dạ Lệ Tướng Quân, ba người bọn hắn muốn liều mạng với nhau để phân thắng bại còn có chút khó, nên nào có tâm tư quản loại người râu ria như ta?"

Dạ Mộc ném viên đá, xoa xoa mồ hôi trán, "Râu ria, không đến mức đó chứ?"

Nàng ngửa đầu nửa đùa giỡn nói, "Nói không chừng Nhị Ca ngươi sẽ nghe lời ngươi?"

Vẻ mặt của Nghiêm Hứa biến đổi, "Không nên nói lung tung."

Dạ Mộc làm cái mặt quỷ, "Ta có nói lung tung hay không, trời biết đất biết ngươi biết ta biết!"

Nàng nói xong đến gần một chút, nhỏ giọng hỏi, "Nói đến ta rất hiếu kỳ, Nhị Ca ngươi muốn người có người, muốn thân phận có thân phận, tại sao phải nghe lời ngươi?"

Nghiêm Hứa nhìn mặt của nàng, ban đầu còn muốn phủ nhận, nhưng là thấy vẻ mặt chắc chắc của nàng, một lúc lâu mới cau mày hỏi, "Những thứ này, làm sao ngươi biết?"

"Đoán thôi!" Dạ Mộc cười đến không có tim không có phổi, "Lần trước ngươi để Nhị Ca ngươi thú ta, hắn đều đáp ứng, đây vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Bất quá ta kiến nghị ngươi vẫn là thu tay lại đi, bởi vì lần này, cơ hội Dạ Lệ thắng được sẽ khá lớn, giang sơn Kỳ gia của các ngươi, chỉ sợ phải kết thúc rồi."

Lời đại nghịch bất đạo như thế do nàng nói ra, lại nhẹ nhàng như vậy, tựa như thay đổi triều đại, cũng chỉ là chuyện tầm thường.

Nghiêm Hứa trầm mặc một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi trái lại rất tin tưởng Dạ Lệ? Nhưng giang sơn của Kỳ gia ta, cũng không phải dễ đoạt như thế!"

Dạ Mộc nhún nhún vai, "Dù sao lời ta đã nói ra, có nghe hay không tùy ngươi, chuyện cho tới bây giờ cũng không sợ nói cho ngươi biết thêm một bí mật, trên tay Dạ Lệ người cùng tiền tài, so với ngươi và Triệu Vương cộng lại đều nhiều hơn, ngươi bây giờ thu tay lại, có thể bảo mệnh."

Kỳ quái là nàng nói như vậy Nghiêm Hứa vậy mà không có lộ ra chút biểu cảm kinh ngạc nào, hắn nhìn chằm chằm Dạ Mộc nửa ngày, đột nhiên cười nói.

"Có thể còn có con đường thứ hai, đó chính là bắt ngươi làm con tin, uy hiếp Dạ Lệ, Dạ Lệ sẽ vì mạng của ngươi, mà thu tay lại."

"Ngươi đừng nói giỡn." Dạ Mộc liên tục xua tay, nghĩ đến cái gì đó, có chút tự giễu nói, "Hắn mới không thèm vì ta mà từ bỏ giang sơn đâu! Dù sao, ta chỉ là một thứ nữ nho nhỏ."

"Xem ra ngươi rất tự mình hiểu lấy mình." Nghiêm Hứa nhịn không được châm chọc một câu, "Ngươi biết rõ hắn là một người vì tư lợi, vì sao còn muốn giúp hắn?"

Hắn dừng một chút, "Vì sao khi vừa mới bắt đầu, ngươi không chọn giúp ta? Ngươi biết rất rõ ràng ý đồ của ta."

Giúp hắn?

Dạ Mộc nhìn khuôn mặt tuấn tú ăn nói thận trọng của hắn, đột nhiên liền nghĩ đến sách sử có kết cục của hắn, sau khi hắn làm Hoàng Đế, không được mấy năm, Mặc Lâm Uyên bình định Mặc Quốc, liền bắt đầu công đánh bảy nước khác, nước đầu tiên chính là Việt Quốc, hắn cũng trở thành Hoàng Đế đầu tiên bị Mặc Lâm Uyên chém chết, thời điểm chết, mới hai mươi tám tuổi.

Cho nên nàng ngây ra một lúc mới cười nói, "Ngươi làm sao biết, ta làm như vậy, không phải giúp ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro