Chương 52: Xiên que Dạ Mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trọng tâm câu chuyện đến đây, có chút nói không nỗi nữa, trầm mặc một lát sau, Nghiêm Hứa đột nhiên nói rằng, "Chiêu thức vừa rồi của ngươi rất kỳ quái, ta xem qua rất nhiều bí tịch võ công, thế nhưng chưa thấy qua cái loại phương thức xuất chiêu này của ngươi."

Nhìn qua hoàn toàn không có mỹ cảm, thế nhưng nhanh chuẩn ngoan độc, liên kết với nhau, lại có loại mị lực dã tính.

Dạ Mộc sờ sờ quả đấm của mình, "À, ngươi nói tán thủ à? Ta chỉ là tùy tiện đánh một chút, đùa giỡn thôi."

Nghiêm Hứa nghe rồi, lắc đầu, "Ngươi đánh rất tốt, bất quá..."

"Bất quá?"

"Bất quá ngươi có một chiêu thức, dường như không đúng lắm."

Lúc nói chuyện Nghiêm Hứa đi tới phía sau Dạ Mộc, "Vừa rồi ngươi đá chân, có một lần thu lại, xoay tròn, lại đá, vị trí này kẽ hở rất lớn."

Lúc nói chuyện hắn cúi người xuống từ phía sau đỡ Dạ Mộc, Dạ Mộc thấp lùn, dù là hắn khom lưng cũng cao hơn Dạ Mộc một đoạn, nghiêm túc chỉ đạo bộ dáng của nàng, từ xa nhìn lại, như phụ thân và nữ nhi không xê xích bao nhiêu.

Suy nghĩ của Dạ Mộc khẽ động, sau đó dùng lực lắc đầu, hất ý niệm kỳ quái trong đầu ra.

"Được rồi được rồi, ta biết ý của ngươi! Ngươi tránh ra, ta đánh lại một lần cho ngươi xem!"

Nghiêm Hứa gật đầu, đứng ở một bên, sau đó xem Dạ Mộc đánh quyền.

Tuổi còn nhỏ như nàng, quyền đả mạnh mẽ oai phong, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt căng thẳng, nhìn qua thật giống như người lớn cỡ nhỏ, hết lần này tới lần khác nơi nơi lộ ra khả ái, để trên mặt quanh năm nghiêm túc thận trọng của hắn, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.

Dạ Mộc đánh một lần, nhìn Nghiêm Hứa đang cười, nhất thời mất hứng!

"Này, nụ cười của ngươi, là khiêu khích sao? !"

Nàng thừa nhận nàng bây giờ là rất yếu, thế nhưng nàng vừa đánh nghiêm túc như vậy, tại sao có thể đả kích người ta thế!

Nghiêm Hứa nhìn nàng một cái, đột nhiên rút bội kiếm trên người mình ra, "Nhìn kỹ, bộ kiếm pháp này vô cùng khó có được, ta chỉ dạy một lần."

Nói xong, hắn ngay trước mặt Dạ Mộc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đem hết chiêu thức hắn từng học từng luyện ra, mặc dù không có mang theo nội lực, thế nhưng kiếm kia lại phá lệ hữu lực.

Dạ Mộc vốn còn đang suy nghĩ, ai cần ngươi dạy! Nhưng là sau đó, nàng dần dần nhìn đến mê, đặc biệt lưỡi kiếm cuốn những cánh hoa mai rơi xuống, bầu trời lại hợp thời rơi xuống chút tuyết, lão thành niên thiếu mười bảy tuổi toàn lực múa kiếm, mỗi một chiêu thức, đều phảng phất có thể dung thiên địa thành một khối.

Nhìn ra được, hắn rất nghiêm túc diễn luyện, cũng rất nghiêm túc phát tiết.

Dạ Mộc vốn không có quá nhiều cảm xúc với Nghiêm Hứa bởi vì nàng không muốn dính dáng nhân quả, nên chỉ quan tâm mục đích của chính mình, và tương lai của Mặc Lâm Uyên, mà những người khác, đều bị nàng tận lực không để mắt đến.

Nhưng là bây giờ, nàng khắc sâu cảm thụ được những người này cũng là con người bằng xương bằng thịt, bọn họ cũng có giấc mơ của bản thân, vui vẻ và phẫn nộ, cùng với nàng không có gì khác nhau.

Bằng xương bằng thịt, đây mới là đáng sợ nhất, ý vị này, nàng càng chìm sâu vào thế giới này, càng không có biện pháp làm người đứng xem, nàng hiện tại, vẫn còn là bộ đội đặc chủng của thời hiện đại kia không?

Dạ Mộc càng nghĩ trong lòng càng trầm lặng, một bộ kiếm pháp của Nghiêm Hứa còn chưa đánh xong, nàng đã xoay người, có loại cảm xúc muốn chạy trốn.

Ai biết nàng vừa mới xoay người, một thanh kiếm đâm tới chỗ nàng, Dạ Mộc cảm nhận được lưỡi kiếm, vội vã khom lưng tránh né, kiếm kia trực tiếp đâm rách y phục trên lưng nàng, thân kiếm từ mông nàng dâm xuyên đến sau cổ áo, nàng bị xuyên trên thân kiếm, Nghiêm Hứa một tay nâng lên!

Con mẹ nó! Nàng cũng đâu phải xiên que! !

"Ngươi muốn đi đâu?" Nghiêm Hứa có điểm sốt ruột, hắn khó khăn lắm mới có ý nghĩ làm lão sư trong đầu, người kia lại còn không hiếu học? Phải biết rằng, thời đại này ai có chút có vũ kỹ không phải giấu giấu diếm diếm chứ, nàng thì hay rồi, còn dám chạy?

Dạ Mộc dùng cả tay chân cào loạn trên không trung, nàng cho tới bây giờ không nghĩ bản thân có một ngày sẽ bị người xuyên trên thân kiếm!

"Con mẹ nó! Ngươi tên khốn kiếp, có chuyện không từ từ nói được hả! Ngươi sẽ không sợ chém trúng ta sao? Có ai dùng kiếm như ngươi không?"

Nghiêm Hứa nhìn vũ trảo nàng thực sự là vừa tức vừa buồn cười, "Ngươi sao lại chạy?"

Dạ Mộc trừng hắn một mắt giữa không trung, "Ta tuổi còn nhỏ, dễ đói, muốn đi ăn, không được a!"

"Lão sư dạy đến một nửa, học sinh liền chạy, ngươi đây là không tôn trọng ta."

Dạ Mộc mượn sức nghiêm mặt, vẻ mặt oán khí nhìn hắn chằm chằm, "Đại ca, có thể nói đạo lý hay không? Tự ngươi muốn dạy tay, ta cũng không nói muốn học."

Nghiêm Hứa cau mày, nhìn như mất hứng nhìn chằm chằm nàng, thế nhưng không biết vì sao, tâm tình vốn đang buồn bực, bị nàng làm như thế, tự nhiên lại tan thành mây khói không ít, nàng thật đúng là có ma lực để người ta thư thái.

Hắn híp mắt nói, "Ngươi đã không muốn học, vậy..."

Vậy cứ thả nàng đi? Dạ Mộc mong đợi nhìn hắn.

"Cùng ta đến một chỗ."

Con mẹ nó!

Nghiêm Hứa nói xong, không cho Dạ Mộc cự tuyệt, rút kiếm ra, dẫn theo Dạ Mộc đi đến một phương hướng, kỳ quái là, người bảo hộ Dạ Mộc vậy mà không đi ra ngăn cản, lẽ nào ngày hôm nay bọn họ nghỉ ngơi tập thể?

Thân thể của Dạ Mộc treo trên không trung, đã tuyệt vọng với loại tư thế xách sói con này của Nghiêm Hứa!

"Đại thúc, ta nói ngươi có thể đổi tư thế hay không hả? Ngươi có phải cả đời độc thân chưa ôm qua tiểu hài tử hay không? Tìm hiểu cách ôm kiểu công chúa chút đi?"

Nhưng mặc kệ Dạ Mộc nói như thế nào, Nghiêm Hứa vẫn kiên trì động tác xách sói con của hắn, làm Dạ Mộc tức đến xù lông! Lúc thả xuống từ một cái bánh bao trắng giận thành bánh bao đỏ luôn!

"Con mẹ nó, lạnh quá! Ngươi đây là mang ta tới hầm sao?"

Sau khi Dạ Mộc được thả xuống, bật người chà xát cánh tay của mình, mà Nghiêm Hứa thấy nàng sợ lạnh, trực tiếp cởi ngoại sam của mình ném cho nàng, "Mặc vào."

Trước mắt Dạ Mộc tối sầm, đã bị một kiện ngoại sam bao kín kẻ, nàng nhịn, nhận mệnh cầm ngoại sam mặc lên, bất quá sau khi mặc xong, nàng như diễn hí, tay áo dài một đoạn, vạt áo kéo trên mặt đất một đoạn, thật giống như tiểu hài tử trộm đồ của người lớn mặc, buồn cười không nói ra được.

Nghiêm Hứa thấy vậy, trong mắt tràn ngập ý cười, Dạ Mộc hừ một tiếng, kéo vạt áo đi ở phía trước.

Thật đúng là một cái hầm, giống như hầm băng của đại hộ nhân gia.

"Con mẹ nó thực sự lạnh quá, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi ở đây bảo tồn một thi thể, để ta..." Lời nàng còn chưa nói hết, liền thấy một quan tài, "Xem đi."

Thật là có!

Nghiêm Hứa không nói gì, đi đến quan tài.

Trong quan tài có nước thuốc màu đỏ, một nữ tử nằm ở trong đó, vừa nhìn liền biết đã chết rất lâu, thế nhưng thi thể bảo tồn rất tốt.

Người cổ đại tin tưởng linh hồn và luân hồi, cho rằng thi thể không mục linh hồn mới có địa phương ký thác, có thể lưu lại dương gian, nghe được thân nhân nói chuyện, bất quá loại ký thác này, vẫn là cực quỷ dị.

Nghĩ đến sẹo trên người Nghiêm Hứa, Dạ Mộc hỏi: "Nàng chính là mẫu  ngươi? Dáng dấp thật đẹp mắt!"

Nghiêm Hứa mím môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng rơi lên trên thi thể, lại có quyến luyến sâu đậm.

"Đúng nàng chính là mẫu thân ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro