Chương 53: Trích cốt nhận thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc hợp thời trầm mặc.

"Mỗi một lần thấy bà cũng sẽ nhớ tới trước đây bà đở kiếm cho ta."

Nghiêm Hứa thật sâu ngưng mắt nhìn nữ tử trong quan tài, có chút cười nhợt nhạt.

"Bà ôm ta, một kiếm kia đâm từ phía sau lưng bà, cuối cùng đâm vào trên người ta, mũi đao vào thịt, còn mang theo độ ấm của bà, ngươi biết không? Ta trước giờ chưa từng cảm nhận được sâu sắc như lúc đó, cái gì gọi là máu mủ tình thâm."

Dạ Mộc chỉ là nhớ tới cảnh tượng kia, đều cảm thấy có điểm trầm nặng, trước khi chết muốn ôm nhi tử của mình, cái loại tình thương của mẹ này, thật đúng là không có dùng ngôn ngữ nào có thể miêu tả.

"Sau này ta mỗi lần ác mộng cũng sẽ mơ tới cảnh tượng kia, mơ tới trước ngực bị đâm hư thối, đau nhức vẫn liên tục dẫn đến trái tim."

Hắn nói xong nhìn về phía Dạ Mộc, bất quá kỳ quái là, sau khi Dạ Mộc vẽ con rùa xấu xí lên ngực hắn, hắn đột nhiên không gặp ác mộng nữa, bất quá hắn cũng không nói gì.

Dạ Mộc đứng ở trước mặt quan tài, vẻ mặt ngưng trọng, ngay thời gian Nghiêm Hứa cho rằng Dạ Mộc sẽ an ủi hắn, Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, nói nghiêm túc.

"Nếu như, ta là nói nếu như."

"Ừm."

Dạ Mộc nghiêm túc nói, "Nếu có một ngày, có người muốn giết ngươi, ngươi cứ cởi áo ra để cho đối phương nhìn thấy con rùa trên ngực ngươi, nói không chừng có thể bảo mệnh."

"Răng rắc!" Tựa hồ là thanh âm của cái gì bị bóp nát, thời khắc tình cảm như thế, nói thật, lời này của nàng rất thiếu đánh!

Thái dương của Nghiêm Hứa nổi gân xanh lên! Hắn rốt cuộc là uống lộn thuốc của tiệm nào lại điên lên tự dưng mang Dạ Mộc đến đây, còn kể quá khứ của mình với nàng?

Rất muốn đánh người, bất quá thấy tay nhỏ chân nhỏ của Dạ Mộc, hắn gắt gao nhịn được, nắm cổ áo nàng lên liền đi ra ngoài!

Dạ Mộc không hiểu chuyện gì, "Này này, nói đạo lý, ta là đang cứu ngươi a!"

"Câm miệng!"

"Ta thật là nghiêm túc đấy!"

Hắn có thể đem búp bê nữa này cắt thành tám khúc không?

Vừa ra tới, Dạ Mộc cũng cảm giác ấm áp, bị xách nhiều lần, nàng dĩ nhiên cũng thích ứng loại cảm giác hai chân treo trên bầu trời này, thực sự là tạo nghiệt mà.

"Chuyện nơi đây, không được nói cho bất luận kẻ nào!" Nghiêm Hứa lạnh lùng nói rằng.

"Ồ"

Dạ Mộc nghĩ thầm, ai sẽ cảm thấy hứng thú với thi thể chứ.

Sau khi được thả xuống, nàng sờ sờ cổ của mình, "Này, nếu như ngươi thấy ta liền nổi giận, ta có thể đi chưa?"

Nói xong, nàng liền lui về phía sau mấy bước.

"Chưa được!"

Nghiêm Hứa càng nhìn Dạ Mộc càng cảm thấy tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể bỏ lại nàng, "Đã đến giờ rồi, đi dùng bữa!"

"Ngươi không phải chứ? !" Dạ Mộc chấn kinh "Ăn cơm với ngươi tiêu hóa của ta sẽ không tốt!"

Vật nhỏ này vẫn là nên bóp chết cho rồi!

Sau nửa canh giờ, bọn họ ngồi ở trên một bàn cơm.

Vẻ mặt Dạ Mộc đau khổ, sơn trân hải vị trước mắt bởi vì một băng sơn ngồi bên cạnh mà mất màu trong nháy mắt.

"Đại ca, ngươi vì sao theo ta vậy?"

Nghiêm Hứa không trả lời, cầm đũa ăn cơm.

Còn có thể vui đùa hay không? Rõ ràng là hắn cứng rắn muốn nàng đi theo! Thế nào còn làm bộ dáng như nàng thiếu tiền hắn không trả vậy?

Dạ Mộc thở phì phò dùng đũa đâm cơm, "Đại thúc, ngươi cứ xụ mặt như thế, sẽ mau già lắm đó!"

Nghiêm Hứa gõ mạnh đũa xuống!

"Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện."

Vẫn là Mặc Lâm Uyên khả ái, lúc ăn cơm sẽ nói chuyện với nàng.

"Đại thúc..."

Một ánh mắt sắc bén của Nghiêm Hứa bắn tới!

"Đừng nha!" Dạ Mộc giơ hai tay lên, "Ta thấy tâm tình của ngươi hôm nay thật không tốt, hơn nữa lại đột nhiên mang ta đi thăm nương ngươi, cho nên muốn hỏi một chút ngươi có chuyện phiền lòng gì không."

Nói ra để cho nàng cao hứng một chút đi?

Mi tâm của Nghiêm Hứa nhíu chặt, "Ngươi nhìn qua hình như không đói bụng? Xem ra không cần ăn nữa."

Lúc này Dạ Mộc mới lùa cơm, "Đói, ta ăn còn không được sao!"

Lúc Dạ Mộc Dạ Mộc từ bỏ trao đổi với đầu gỗ này, Nghiêm Hứa lại buông đũa xuống, trầm giọng nói, "Ngươi có biết, truyền thống đăng cơ của Việt Quốc?"

Dạ Mộc nghe rồi không hiểu ra sao, "Không biết."

Vẻ mặt của Nghiêm Hứa có chút ngưng trọng, "Ở Việt Quốc, chỉ có được Hoàng Tổ khai quốc thừa nhận, Tân Đế mới có tư cách kế vị."

Vẻ mặt Dạ Mộc xoắn xuýt nhíu mày, "Hoàng Tổ? Đã chết bao nhiêu năm rồi. Thế nào có được thừa nhận của hắn? Chiêu hồn à?

Nghiêm Hứa dùng sức trừng nàng một cái!

"Lúc Việt Quốc thành lập, khai quốc Hoàng Đế trước khi chết để lại một đoạn thánh cốt, Tân Đế đăng cơ, vì đảm bảo huyết mạch thuần khiết, trước khi kế vị trước cử hành nghi thức tế tổ, mà một vòng quan trọng nhất trong nghi thức chính là trích cốt nhận thân, để tránh bị huyết thống của người bất chính làm bẩn Hoàng Tộc...."

Hắn còn chưa nói hết Dạ Mộc liền chẳng hề để ý khoác tay, "Không có việc gì, lần này không cần nữa, giang sơn của Kỳ gia các ngươi đã kết thúc rồi!"

Dạ Lệ không có trọng dụng Nghiêm Hứa, cũng lấy được cấm quân đồ, còn chiếm được lượng bảo tàng to lớn, một trận chiến này, hắn muốn trộm cũng khó khăn, thế nhưng nàng nói xong, chỉ thấy ánh mắt của Nghiêm Hứa nhìn mình mang theo sát ý, cả người nàng rùng mình, rốt cuộc bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh.

"Cái kia, ta nói là sự thực đó, lui vạn bước mà nói, ngươi lên ngôi, trích cốt nhận thân cũng không có gì đáng sợ đúng chứ? Trừ phi ngươi không phải huyết mạch Hoàng Gia."

Nàng nói xong cười cười, đã thấy sắc mặt của Nghiêm Hứa trầm hơn trước, sắc mặt của Dạ Mộc biến đổi, cười khan nói, "Chẳng, chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi hả?"

Nương ngươi thực sự với người ta...?!

Nghiêm Hứa không nói gì, trước đây Hoàng Đế cũng là bởi vì hoài nghi mẫu thân nuôi trai bao, hoài nghi hắn không phải huyết mạch Hoàng Tộc, cho nên mới thống hạ sát thủ, sau này người nhà mẫu thân giúp mẫu thân sửa lại án xử sai, nhưng sự thực là đúng, hắn thật đúng là không phải huyết mạch Hoàng Gia!

Trước khi mẫu thân chết biết sự tình bại lộ, len lén nói với hắn tình hình thực tế, nói trai bao kia thật ra là tiên sinh trong phủ thỉnh lúc nàng chưa xuất giá, bọn họ là thật tình yêu nhau, mặc dù là chết cùng một chỗ, cũng là không sợ, lo lắng duy nhất chính là hắn, nếu nàng chết, hắn trên đời này, sẽ có bao nhiêu cô độc?

Ngay lúc đó Nghiêm Hứa cũng không có sỉ diện vì huyết mạch của mình, mà là thương tiếc người của mẫu thân, chỉ là không nghĩ tới, đến hôm nay. Huyết mạch vậy mà lại thành điểm yếu lớn nhất của hắn! Nếu giọt máu là của hắn không dung vào cốt, trừ phi hắn huyết tẩy triều đình một lần, bằng không, sợ là khó có thể xưng Đế.

Khóe miệng của Dạ Mộc giật một cái, ăn bữa cơm mà thôi, có muốn cần phức tạp thế hay không?

"Nếu như ngươi chỉ là sợ trích cốt nhận thân, vậy ngược lại cũng không có gì!" Dạ Mộc vỗ ngực nói, "Vật kia nói không chừng máu ai cũng được, là thật đó!"

Nghiêm Hứa cười nhạt, "Ngươi đang nói đùa sao? Nam Sử từng ghi, nhi tử của Lương Võ Đế tiền triều Tiêu Tống, mẫu thân của hắn Ngô Thục Viện nguyên là phi tử đôn hậu của Tề Đông Cung, bởi vì mạo mỹ lại có tài học, được Lương Võ Đế nhìn trúng, tháng bảy vào cung sinh hạ Tiêu Tống, trong cung cũng hoài nghi Tiêu Tống không phải thân sinh của Võ Đế, sau khi Tiêu Tống lớn lên, muốn đi đào mộ phần , đào ra thi cốt, dùng máu của mình nhỏ vào thi cốt, kết quả, máu của hắn quả thực có thể thấm vào thi cốt, Tiêu Tống bán tín bán nghi, lại giết thân sinh nhi tử của mình, dùng máu của mình thí nghiệm trên thi cốt nhi tử, máu vẫn có thể nhập cốt, mới tin tưởng không nghi ngờ, hiện tạ, ngươi nói cho ta biết ích cốt không chuẩn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro