Chương 54: Bị đại thúc chiếm tiện nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc không nhịn được bật cười, "Ngươi nói người nọ cũng quá ngu ngốc! Nếu như lúc đó hắn đào mộ, đem máu một con gà nhỏ vào xương người đó, sẽ  ý muốn phát hiện, hắn còn có một kê huynh thất lạc nhiều năm!"

"Ngươi!" Nghiêm Hứa trừng mắt, chỉ vào Dạ Mộc, chỉ muốn nói nàng không nói lý!

Lại Dạ Mộc thấy, nhân cơ hội cầm lấy ngón tay của hắn cắn một cái!

Nghiêm Hứa "A" một tiếng, vội vã muốn thu hồi tay, "Ngươi điên rồi sao?" Vì sao cắn hắn?

Dạ Mộc cười hắc hắc, "Đừng dễ nhỏ nhen như vậy chứ, mượn ngươi vài giọt máu, nhìn kỹ nha!"

Nàng từ trong chén canh lấy ra một khúc xương heo, cầm lấy tay của Nghiêm Hứa nhỏ một giọt máu lên.

"Ngươi quả thực là hồ nháo!" Nghiêm Hứa căm giận thu tay về, nhưng một giây kế tiếp, hắn lại khiếp sợ mở to hai mắt nhìn! Máu của hắn thấm vào rồi!

Dạ Mộc đắc ý cười, "Không nghĩ tới, ngươi và heo còn là huynh đệ!"

Lúc này Nghiêm Hứa không chú ý trêu chọc của nàng, nghiêm túc hỏi nàng, "Đây là có chuyện gì? Đây..."

Dạ Mộc không mấy hứng thú nói, "Người hoặc động vật sau khi chết, xương sẽ mềm và thối rửa, kết cấu thưa thớt, đừng nói là máu, nước cũng có thể thấm vào! Không nghĩ tới ngươi vì một khối xương hỏng cũng có thể hậm hực một ngày, ta còn tưởng rằng là đại sự gì."

Sắc mặt của Nghiêm Hứa kinh nghi bất định, lời nói nhẹ nhàng của Dạ Mộc rơi vào tai hắn, không thua gì sấm sét trên đất bằng!

Thì ra là như vậy?

Thật chỉ là như vậy?

Trước đây, Nhị Ca tìm tới hắn, nói mình trời sinh tự do, càng thích thủ biên, không thích không thích triều đình, giang sơn này nếu hắn đánh xuống, cũng sẽ giao cho hắn. Nhưng là hắn lại có câu không thể nói ra miệng, chính là thân thế của hắn, hắn sợ bản thân qua không được ải trích cốt nhận thân, nên mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng bối rối thật lâu, không nghĩ tới, khi hắn cảm thấy chỉ có huyết tẩy triều đình mới có thể giải quyết, mà Dạ Mộc nói, chỉ là trò khôi hài nho nhỏ.

Đây thật đúng là...

Tâm tình của Nghiêm Hứa dâng trào, đột nhiên ôm Dạ Mộc đang dùng cơm lên!

"Ngươi ngươi ngươi làm gì thế!" Luôn bị xách lên quen rồi, đột nhiên giơ lên thật cao muốn làm gì?

Hai mắt của Nghiêm Hứa hơi chiếu sáng, bất quá hắn người quen ẩn nhẫn, tâm tình kích động hơn nữa, biểu đạt ra, cũng chỉ có mấy chữ.

"Đa tạ ngươi." Ngươi giải quyết xong vấn đề khó khăn lớn nhất của ta!

Khóe miệng của Dạ Mộc giật một cái, "Một lời không hợp giơ lên thật cao? Phương thức cảm tạ của ngươi thật đặc biệt."

Lời của nàng phối hợp biểu cảm bị đè nén của nàng, thật đúng là khả ái không nói ra được, tâm tình Nghiêm Hứa kích động, lại bị gương mặt nộn trắng noản làm chói mắt, quỷ thần xui khiến, hắn áp sát, trên gương mặt của nàng dùng sức hôn một cái.

"Thực sự, rất cám ơn ngươi."

Không chỉ có giải quyết nan đề của hắn, hơn nữa, còn hóa giải oán giận phức tạp nhiều ngày của hắn, hắn vốn còn bởi vì chuyện này, oán mẫu thân hắn, thế nhưng hiện tại, hoàn toàn đã hết.

Hơn nữa mềm mềm thơm thơm trên người nàng, hôn một cái như hôn quả lạnh, Nghiêm Hứa có loại cảm giác bản thân mở ra cánh cửa thế giới mới, loại xúc cảm này, thực sự để người ta muốn hôn cái nữa.

Con mẹ nó! Tay không của Dạ Mộc ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, khiếp sợ nhìn tuấn nam gần trong gang tấc, nàng mới sáu tuổi thôi đó!

"Cầm thú ngươi mau buông ta ra!" Nàng trợn mắt trừng, ánh mắt tròn vo cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, để mặt của nàng càng trắng, để người ta nhịn không được, muốn cắn một cái.

Mà coi như lúc Nghiêm Hứa dự định làm như thế, một đạo thanh âm lạnh lùng đột nhiên xen vào, "Ngươi đang làm gì thế?"

Trong lòng Dạ Mộc lộp bộp một cái, quay đầu liền thấy Mặc Lâm Uyên đứng ở trước cửa! Xong rồi xong rồi xong rồi, bị bắt tại trận rồi!

Kỳ quái, vì sao nàng có loại cảm giác xấu hổ như thê tử vượt tường bị trượng phu bắt gian tại giường vậy?

Nghiêm Hứa thấy Mặc Lâm Uyên tới, ngây ra một lúc, biểu cảm lần nữa trở nên lãnh đạm.

Một lúc lâu, hắn bình phục xong tâm tình, buông Dạ Mộc xuống, tâm tình không rõ nói với Mặc Lâm Uyên.

"Chuyện của ngươi xử lý xong à? Đã như vậy, ta đi trước."

Sắc mặt của Mặc Lâm Uyên rất không dễ nhìn, mặc dù hắn đa trí tính quái, thói quen che giấu cảm xúc dường như đã là bẩm sinh, nhưng chẳng biết tại sao, thấy Nghiêm Hứa ôm Dạ Mộc, hắn có loại cảm giác muốn giết người thật rõ ràng!

Tựa hồ có người muốn cướp đi nàng, lại có người dám cướp đi nàng?

Cảm xúc hắn lộ ra ngoài càng ngày càng rõ ràng, địch ý sâu đậm, để Nghiêm Hứa cau mày.

Hắn thấy Mặc Lâm Uyên không nói lời nào, trực tiếp bỏ đi, trong nháy mắt lướt qua nhau, Mặc Lâm Uyên nói, "Sau này không cần ngươi bảo vệ nữa, bên người nàng, sẽ không rời khỏi nữa."

Nghiêm Hứa dừng một chút, một loại mất mát khôn kể xông lên đầu, bất quá ngoài miệng hắn chỉ là nhàn nhạt nói một câu, "Tốt nhất là thế."

Sau đó, liền rời đi.

Nói như vậy, là Mặc Lâm Uyên đem người đi, gọi Nghiêm Hứa đến bảo hộ nàng? Từ lúc nào, hắn và Nghiêm Hứa, giao tình đã tốt như vậy?

Ngay lúc Dạ Mộc chẳng hiểu chuyện gì, Mặc Lâm Uyên đi tới bên người nàng, một giây kế tiếp, hắn đưa tay xoa xoa mặt của nàng, a? Mặt của nàng?

Mặc Lâm Uyên cau mày lau thêm mấy lần, rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản của nàng không có gì cả, thế nhưng hắn chính là cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng mặt của nàng lại rất nộn, chà vài cái đã đỏ, hắn mím môi, nghiêm túc hỏi Dạ Mộc.

"Chúng ta đi rửa mặt đi?"

"Hả?" Dạ Mộc có chút ngượng ngùng lau mặt, nói như thế nào đây, nàng bây giờ là một tiểu hài tử mà, thấy tiểu hài tử khả ái hôn một cái, loại sự tình này trước đây nàng cũng từng làm!

"Không sao, cũng lau sạch rồi!" Dạ Mộc không thèm để ý nói, lại thấy ánh mắt của Mặc Lâm Uyên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt của nàng, nàng lúng túng.

"Ta, ta đi rửa mặt liền!"

Nàng vừa nói như vậy, sắc mặt của Mặc Lâm Uyên hơi bớt giận, lộ ra dáng tươi cười nàng quen thuộc, "Thật ngoan."

Dạ Mộc hốt hoảng liền đi, kỳ quái, rõ ràng là nàng nuôi hắn, cảm giác hình như ngược lại rồi?

Những ngày sau này, thế cục càng thêm khẩn trương, Dạ Mộc cũng chưa từng gặp lại Nghiêm Hứa, ngay cả Mặc Lâm Uyên, cũng không thấy bóng dáng.

Vào một đêm nọ, chân trời đột nhiên dấy lên hỏa hoạn, hỏa quang kia vừa lớn vừa nóng, chiếu sáng một mảnh bầu trời.

Trong Hoàng Cung vang lên tiếng chạy trốn, còn có tiếng chém giết, đây là thế nào? Người bên ngoài rốt cục đánh vào rồi?

Dạ Mộc từ trên giường bò dậy.

Trong Hoàng Cung Việt Quốc có hơn một vạn Cấm Quân, bọn họ điều phối, trận doanh, mỗi một đoạn thời gian cũng sẽ biến động, bất quá biến động này là có quy luật, nếu như có thể lấy được cấm quân đồ, có thể nắm chắc. Mặt khác, Cấm Quân chỉ nghe mệnh lệnh của Hoàng Đế, lúc nguy nan sẽ là thủ hộ tầng cuối cùng của Hoàng Thành, hôm nay không có nghe được động tĩnh đại quy mô, xem ra cũng không phải có người bức Vua thoái vị.

Đó là cái gì?

Dạ Mộc vừa mở rộng cửa, trước mặt xuất hiện một nam nhân, nàng nhớ kỹ người này, người bên người Dạ Lệ, hình như tên Trương Viễn.

"Có chuyện gì?" Dạ Mộc kỳ quái hỏi.

Trên người Trương Viễn mang theo vết máu, thần tình ngưng trọng, "Tướng quân, binh biến rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro