Chương 57: Đây chính là chiến tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo hiệp nghị, một khi ông đoạt lại nàng chẳng khác nào xé rách mặt với Nhị Hoàng Tử, Dạ Lệ vẫn luôn để lợi ích trên hết, cũng sẽ làm ra loại chuyện này sao?

Trương Viễn nói với Dạ Mộc, "Tiểu thư, hồi phủ đi, Tướng Quân có cấm quân đồ, từng phương vị số lượng cấm quân đều thuộc nằm lòng, sẽ không có vấn đề, dù là Nhị Hoàng Tử muốn liên thủ với Cấm Quân, Hoàng Đế chưa chết, Cấm Quân cũng sẽ không nghe hắn, nên trận chiến này của Tướng Quân, tỷ số thắng rất lớn!"

Phần thắng rất lớn?

Dạ Mộc cười khổ, Dạ Lệ ở đô thành trữ ba vạn quân, chung quanh thành trì viện quân dù là muốn tới đây cũng phải mất chừng mấy ngày, nên Dạ Lệ đúng là người trữ binh nhiều nhất, nhưng Cấm Quân và người trong tay Nhị Hoàng Tử cũng không ít, nếu là bọn họ liên thủ, thắng bại có thể cũng chỉ có một nửa.

Ý nghĩa của một nửa chính là máu chảy thành sông, tính toán tỉ mỉ, cuối cùng chỉ còn dựa vào ý trời.

Dưới bầu trời âm trầm, Dạ Mộc nhìn nhân mã càng ngày càng xa, khàn giọng hỏi, "Trương Viễn, ngày hôm nay ngươi đi cứu ta, bên cạnh ta là ai đang bảo vệ, ngươi biết không?"

Trương Viễn nhớ tới thảm trạng sáng sớm, ánh mắt hơi sẫm lại.

"Là một đám đại sư nội công võ công rất cao cường, nếu không phải Tướng Quân thông minh, trước đó tìm một tiểu nữ hài điệu hổ ly sơn, ta sợ rằng còn không thấy được người, nhưng dù vậy, chúng ta cũng đã chết hơn một trăm tử sĩ, tiểu thư, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua Tướng Quân quan tâm một người như thế."

Trương Viễn nói làm cho Dạ Mộc hơi lay động, đại chiến sắp tới, Dạ Lệ vậy mà lại dùng hơn một trăm tính mệnh để đổi lấy nàng, chỉ là bởi vì sợ nàng gặp nguy hiểm trong Hoàng Cung?

Hơn nữa hơn hai mươi đại sư nội công, điều này nói rõ, căn bản không phải Nhị Hoàng Tử muốn giữ nàng lại làm con tin, dù sao nàng chỉ là một thứ nữ, Nhị Hoàng Tử không thể nào đưa ra loại yêu cầu này, còn phái nhiều đại sư nội công như vậy coi chừng nàng nên ngươi chân chính muốn giữ nàng lại, là Mặc Lâm Uyên!

Mà Nhị Hoàng Tử nghe theo Mặc Lâm Uyên, chỉ có thể nói rõ, bọn họ đã sớm kết minh, lịch sử, đang tái diễn dựa theo quỹ đạo của nó!

Dạ Mộc càng nghĩ càng hiểu rõ, nhưng càng nhiều cũng tự giễu, nàng thật là khờ, từ lần trước Mặc Lâm Uyên có thể để Nghiêm Hứa bảo hộ nàng, cũng đã có thể nói rõ Mặc Lâm Uyên chân chính giúp ai rồi, chỉ là bởi vì Mặc Lâm Uyên mạo hiểm trộm cấm quân đồ, để cho nàng và Dạ Lệ đều nghĩ lầm, Mặc Lâm Uyên giúp Dạ Lệ.

Mặc Lâm Uyên cũng không lừa nàng, hắn và Nghiêm Hứa có liên hệ cũng không giấu diếm nàng, hắn chỉ là không có nói rõ cho nàng biết chân tướng mà thôi, kỳ thực nàng sớm nên phát hiện, nhưng trễ như thế mới hiểu rõ.

Nếu tất cả vẫn là dựa theo lịch sử, trận chiến này của Dạ Lệ sẽ thất bại, cấm quân đồ Mặc Lâm Uyên cho ông trước đây, rất có thể là giả.

Nhưng Dạ Lệ, trước khi đại chiến ông còn không quên "Cứu" nàng xuất cung, mặc kệ ông là hạng người gì, nàng muốn giữ lại mạng của Dạ Lệ, hiện tại, còn kịp không?

Bầu trời lại một lần nữa rơi hoa tuyết, mùa đông này tựa hồ lạnh vô cùng, lạnh đến suy nghĩ của con người ta cũng kết băng.

Hai canh giờ sau.

"Báo! Tướng quân! Cấm quân thành tây số lượng nhiều hơn trước!"

"Báo! Tướng quân! Cấm quân thành đông hộ trận không phải liên nỗ đại trận!"

"Báo! Tướng quân! Hoàng Đế đã chết, trước khi chết, Hoàng Đế giao cấm quân cho Ngũ Hoàng Tử Kỳ Nghiêm, mà Kỳ Nghiêm liên thủ với Nhị Hoàng Tử!

Vừa tiến công, Dạ Lệ mới phát hiện sự thực nơi nơi đều không giống với tin tức trước ông lấy được! Lúc này ông sao lại chưa rõ? Cấm quân đồ là giả, Cấm Quân điều phối cùng với bản vẽ đương nhiên tương phản, hộ thành khí giới cũng đương nhiên khác với với bản vẽ!

Ông hung hăng xé nát bản vẽ trong tay, "Chết tiệt! Tên nô lệ kia dám gạt ta!"

Thế cục rõ ràng đã thập phần bất lợi, nhưng là Dạ Lệ nghĩ đến cái gì đó, giơ tay lên cả giận nói, "Tiếp tục công thành! Không phải sợ! Dù là Cấm Quân liên thủ với Nhị Hoàng Tử, trong thành bọn họ cũng chỉ có hai vạn người, chúng ta nhiều nhân số hơn bọn họ, trận chiến này, chúng ta tất thắng!"

Dạ Lệ tức giận ra lệnh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất sửa lại bố trí trước đó, trước kia bọn họ tuy rằng bị Cấm Quân đánh trở tay không kịp, thế nhưng sau khi thay đổi phương thức tấn công, thế lực hai phe ngang nhau, nhưng người của Dạ Lệ hiển nhiên càng thêm không sợ chết, toàn lực đẩy mạnh đến Hoàng Cung.

Mà ngay tại lúc này, một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên xông vào chiến trường binh hoang mã loạn.

"Phụ thân!!"

Lỗ tai của Dạ Lệ khẽ động, quay đầu liền thấy Dạ Mộc, chết tiệt, Trương Viễn đâu?

Dạ Mộc mất đi không ít công sức mới trốn được Trương Viễn, cho nên mới trì hoãn không ít thời gian, thấy Dạ Lệ ghìm ngựa, nàng vội vã chạy tới chỗ Dạ Lệ!

Trên đường rất nhiều tướng sĩ nhìn thấy nàng, đều dời đi đao trong tay, Dạ Mộc váy đỏ, xuyên qua đại quân mặc giáp đen cùng hoa tuyết trắng, phảng phất là màu sắc duy nhất trong đất trời.

"Ngươi tới làm cái gì?!" Dạ Lệ hung ác trừng Dạ Mộc, binh lực ngoài ý muốn tổn thất để lòng ông như đao cắt, lúc này ánh mắt nhìn ai cũng đều mang sát khí rất nặng!

Dạ Mộc thở hổn hển, lớn tiếng nói, "Đừng tấn công nữa! Hôm nay Cấm Quân liên thủ với Hoàng Tử, người và hắn thế lực ngang nhau, cố cứng tấn công, tử thương vô số, căn bản không có ý nghĩa!"

"Ai nói không có ý nghĩa?" Dạ Lệ lạnh lùng nói, "Mặc cho dùng thi thể lót đường, ta cũng muốn giết thẳng vào Hoàng Cung! Thế lực ngang nhau? Không, chúng ta mạnh hơn bọn họ! Ngươi trở về cho ta, thành thật ở nhà chờ đi!"

"Phụ thân!" Dạ Mộc không nghĩ tới Dạ Lệ khăng khăng một mực như vậy, rõ ràng tình huống đã bất lợi, vì sao còn phải tìm chết?

"Phụ thân, hôm nay Triệu Vương chẳng biết đi đâu, nếu là Nhị Hoàng Tử bắt hắn, buộc hắn tập binh đối kháng người, người..."

Lời nàng còn chưa nói hết, Dạ Lệ chợt ghìm ngựa!

Trên ngựa, trường thương của ông nhuốm máu lật ngược, nhắm thẳng vào chóp mũi của Dạ Mộc!

"Chớ qua đây!"

Tâm Dạ Mộc cả kinh, lập tức dừng bước.

Một đường giết thẳng đến đây, Dạ Lệ và mọi người đều giống nhau, giết đỏ cả mắt rồi, mũi thương nhuốm máu nhễ nhại, ông dùng thương chỉ vào Dạ Mộc, trong mắt tràn đầy băng lãnh và thiết huyết!

"Ai biết ngươi và tên nô lệ kia có phải cùng một phe hay không? Hắn không rõ lai lịch, còn không tra được thân phận, giả ý thần phục ta, kì thực lại dùng cấm quân đồ gạt ta! Ngươi và hắn có quan hệ quá mức thân thiết, ngươi có phải đã sớm biết âm mưu của hắn hay không? Ngươi có phải cùng hắn hại ta hay không? Các ngươi đều là gian tế của ai?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Mộc nhăn lại, "Ta không có!"

"Không có?" Dạ Lệ cười nhạt, "Ngươi là nữ nhi của ta sao? Hay là ngươi cũng giống những người khác, đều trông ta chết?"

"Hôm nay đại quân đã giết đến Hoàng Cung, ngươi lại muốn ta lui? Ha ha ha ha! Ta còn có đường lui sao?? Ta đã biết, ngươi cũng là kẻ phản bội, ngươi cũng thế!"

"Ta không phải! Ta chỉ là muốn người còn sống mà thôi, người có thể bình tĩnh một chút hay không?"

"Ngươi không phải? Ngươi dám nói, tên nô lệ kia đang làm cái gì, ngươi hoàn toàn không biết sao?!"

Dạ Mộc nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc tái nhợt! Nàng là không biết, nhưng, nàng nên đã biết mới đúng.

Dạ Lệ sâu đậm nhìn nàng, một loại ánh mắt mang tên thất vọng chợt lóe lên, ngay khi Dạ Mộc cho rằng, ông sẽ tức giận đâm một thương xuống, ông lại rút lại vũ khí!

"Cút đi! Trên chiến trường, không cần phụ lão !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro