Chương 58: Muốn sửa lại số phận của một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Lệ nói xong, lần nữa nhằm phía Hoàng Cung mà xông tới, cánh cửa cung hình quạt thật giống như một hắc động thật lớn, vô tận hút mạng người khác!

Trên mặt đất để lại rất nhiều thi thể, mùi máu tươi trong không khí, còn có mùi thịt đốt trọi lan tràn, khói đen phóng lên cao, một màn trước mắt, thật giống như luyện ngục nhân gian.

Đây, chính là chiến tranh.

Người chung quanh đều đi hết sạch, chỉ để lại một mình Dạ Mộc ngơ ngác nhìn phương hướng cửa thành, tràn ngập vô lực.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Vì sao Dạ Lệ dẫu có chết cũng muốn tiến cung?

Kết cục của ông, lẽ nào đã định trước không thể sửa sao?

"Phế vật!"

Trong cung, tẩm cung hoàng đế, sắc mặt Mặc Lâm Uyên trắng bệch, ngự bút trong tay sớm thành mảnh vụn!

Bộ ngực hắn kịch liệt phập phồng, thần tình đáng sợ như vậy, ai cũng không nghĩ tới, hắn sẽ phát hỏa lớn như vậy!

Mặc Lâm Uyên tận lực để cho mình bình tĩnh lại, nhưng là vừa nghĩ tới Dạ Lệ bắt Dạ Mộc đi, có lẽ sẽ dùng nàng uy hiếp hắn, có lẽ sẽ giận chó đánh mèo thương tổn đến nàng! Hắn đã cảm thấy nóng giận khó nhịn, sát khí quanh thân cuồn cuộn, để tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, không dám mở miệng.

Nhị Hoàng Tử vừa tiến đến, còn sửng sốt một chút, bởi vì tuy rằng chỉ quen Mặc Lâm Uyên mấy tháng, nhưng thiếu niên ở trước mắt thông minh đa trí không nói, lý trí càng bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không giống một niên thiếu chỉ có mười tuổi, mà là cùng tuổi với hắn.

Nhưng bây giờ, cơn giận và sát khí của hắn đều chồng chất ở trán, tựa hồ thoáng chạm đến, sẽ vô tội vạ lây.

Trước mặt hắn quỳ không ít đại sư nội công, những người đó, bình thường đều mắt cao hơn đầu, mà bây giờ, đều phủ phục dưới chân niên thiếu.

"Thực ra Điện Hạ cũng không cần tức giận như thế." Nhị Hoàng Tử mạnh dạn cười nói, "Dạ Mộc tốt xấu cũng là nữ nhi của Dạ Lệ, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi là người."

Mặc Lâm Uyên quét mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười nhạt, nếu là người bình thường, có thể thật đúng là như vậy, nhưng Dạ Lệ là người bình thường sao? Trước đây hắn nằm vùng ở bên người Dạ Lệ, dưới cơ duyên xảo hợp, biết Dạ Lệ ẩn dấu rất nhiều chiến sĩ tử trung.

Ngay từ đầu, hắn cũng cho rằng Dạ Lệ là vì những người đó, mới chịu nhục, dục ý mưu phản, nhưng sau này hắn mới biết được, trước đây Việt Quốc có ba vị tướng quân mang binh, hai người trong đó, là Dạ Lệ tố giác với Hoàng Đế, vu hãm bọn họ dục ý mưu phản, hai vị tướng quân kia mới bị Hoàng Đế xử tử, lão tướng sĩ dưới tên của bọn họ mới bị đánh áp!

Mà Dạ Lệ vừa hại người, vừa như đấng cứu thế cứu được các lão tướng này, dưới tình huống đó mà thu được cảm kích và trung thành của bọn họ!

Chính là người một tâm tư thâm trầm không gì sánh được như vậy, thông minh lại tàn nhẫn, đừng nói là nữ nhi, bất luận kẻ nào cản đường ông, chỉ sợ ông cũng sẽ không nương tay, nên, hắn làm sao có thể không lo lắng?

Mặc Lâm Uyên nhắm mắt, nói với người trước mặt, "Ta mặc kệ các ngươi là đi tìm, hay là đi đoạt! Ngày hôm nay ta muốn gặp được người, hơn nữa, lông tóc của nàng phải không tổn hao gì! Bằng không, các ngươi đưa đầu tới gặp ta!"

Hắn quá phận nghiêm nghị để trong lòng mọi người đều là hoảng hốt, người quỳ vội vã dập đầu, "Điện Hạ yên tâm, chúng ta liến đi Tướng Quân phủ!"

"Chờ đã!" Ngữ tốc của Mặc Lâm Uyên nhanh nói, "Lưu một nhóm người vào cung, Dạ Lệ đã đánh tới, hắn rất có thể sẽ mang theo nàng."

"Vâng!"

Những người đó vội vã đi, nhưng Mặc Lâm Uyên vẫn cảm thấy rất nôn nóng.

Dạ Lệ lúc này khẳng định đã phát hiện cấm quân đồ hoàn toàn là giả, dưới sự tức giận, ông có trúc giận lên Dạ Mộc hay không? Dù sao Dạ Mộc và hắn rất thân thiết.

Mặc Lâm Uyên càng nghĩ càng loạn, trước đây, hắn chọn liên thủ với Nghiêm Hứa, cũng là bởi vì Dạ Lệ quá mức tàn nhẫn, vừa nghĩ tới ông vậy mà lại đích thân đưa nữ nhi của mình cho Hoàng Đế hưởng dụng, vừa nghĩ tới ông đến chiến hữu ngày xưa cũng có thể lợi dụng, hắn đối với người này toàn bộ không có hảo cảm, nếu thật muốn đỡ một người thượng vị, người nọ vì sao không thể là Nghiêm Hứa? Nên hắn ngay từ đầu, không muốn cho Dạ Lệ thành công.

Chỉ là không nghĩ tới, hắn phái nhiều người bảo hộ Dạ Mộc như vậy, Dạ Lệ cũng không để ý đến tử thương vô số mà đoạt người đi, đây rốt cuộc là bởi vì cái gì? Dựa theo tính cách lãnh huyết của Dạ Lệ, đại chiến sắp tới, lúc này ông hẳn là nên không nghĩ đến Dạ Mộc mới đúng, tại sao phải ở thời khắc mấu chốt cướp người?

Mặc Lâm Uyên trăm ngàn suy nghĩ cũng không lý giải được, nhưng chỉ vừa nghĩ tới Dạ Mộc sẽ bị thương, hắn tự trách vô cùng, là hắn không bảo vệ tốt cho nàng.

Nhị Hoàng Tử thấy Mặc Lâm Uyên không muốn để ý đến hắn, sờ sờ mũi, đi đến bên giường.

Lúc này Hoàng Đế đã chết, chung quanh không ai, ông ta vốn đã sớm chết rồi, nhưng Mặc Lâm Uyên lại muốn bọn họ treo mạng của Hoàng Đế, nói vẫn chưa tới thời điểm ông ta chết.

Bởi vì Cấm Quân chỉ nghe một mình Hoàng Đế, nếu là ông ta sớm đã chết, Cấm Quân còn không biết sẽ rơi vào trong tay ai, mà bây giờ, Dạ Lệ đánh bại Triệu Vương, Hoàng Đế lại chết, dưới hoang mang lo sợ Cấm Quân ngoại trừ hợp tác với Hoàng Tử, không có con đường thứ hai để đi, cho nên, lúc Dạ Lệ chống lại Triệu Vương, lúc đó chính là tử kỳ của Hoàng Đế.

Nhị Hoàng Tử nhìn Hoàng Đế một cái, không hề dao động, chỉ là dùng chăn đắp lên mặt ông ta, chết rồi cũng tốt, chết rồi sẽ không đau khổ nữa.

Cùng lúc đó, Dạ Mộc hành tẩu ở trong cung, nàng muốn tìm Mặc Lâm Uyên, nhưng bây giờ trong Hoàng Cung đánh nhau túi bụi, muốn đột phá chiến tuyến đi vào nội cung căn bản không khả năng, nàng phải làm sao liên lạc được người?

Rơi vào đường cùng, nàng nhìn thấy phủ Hoàng Tử một bên, đột nhiên trước mắt sáng ngời!

Lần trước Nghiêm Hứa mang nàng đi hầm băng, trước lúc hắn thành niên, ở bên trong phủ Hoàng Tử.

Dạ Mộc vội vã chạy đến phủ Hoàng Tử, quả nhiên, ngay lúc nàng sắp xuống hầm băng, bị người khác cản lại!

"Người nào?!" Ám vệ Nghiêm Hứa phái tới bảo hộ di thể của mẫu thân hắn đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Dạ Mộc.

Dạ Mộc kịch liệt thở hổn hển, vừa nhìn thấy người, liền lớn tiếng nói với hắn.

"Ta là Dạ Mộc! Ta muốn gặp Kỳ Nghiêm!"

Kỳ Nghiêm, chính là tên thật của Nghiêm Hứa.

Ám vệ sửng sốt, lúc còn đang cảm thấy kỳ hoặc, một giọng nam truyền đến "Dạ Mộc?"

Nghiêm Hứa mặc khôi giáp ôm đầu khôi đứng ở sau lưng nàng, "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Dạ Mộc thấy hắn, cũng cảm thấy được kinh hỉ, nhưng thấy dáng vẻ của hắn, rõ ràng chính là chuẩn bị đi lên chiến trường quyết sinh tử, trước khi đi, tìm đến mẫu thân cáo biệt.

"Nghiêm Hứa" Dạ Mộc sâu đậm nhìn hắn, "Mặc Lâm Uyên đã sớm liên thủ với ngươi đúng hay không?"

Nghiêm Hứa nhíu nhíu mày, hắn phất tay để ám vệ lui ra, sau đó mới nói.

"Đúng, từ ngày đó ta đi tìm hắn, nói cho hắn biết ngươi bị Dạ Lệ đưa đến Hoàng Cung, dâng cho Hoàng Đế, hắn liền chủ động tìm ta liên thủ."

Nghiêm Hứa đến nay còn nhớ rõ lúc ấy Mặc Lâm Uyên có phẫn nộ bao nhiêu, Dạ Lệ tổn thương Dạ Mộc, với hắn mà nói, tựa hồ còn khó tha thứ hơn làm tổn thương chính bản thân hắn.

Dạ Mộc nhắm mắt, thì ra nói cho cùng, Mặc Lâm Uyên lại là vì nàng.

Dạ Mộc lấy lại bình tĩnh, mở miệng lần nữa, "Ta có thể biết, vì sao Dạ Lệ vẫn luôn cẩn thận, lại đột nhiên bất kể hậu quả cố công vào Hoàng Cung không? Chẳng lẽ là các ngươi đã làm cái gì?"

Nghiêm Hứa nhìn nàng, nửa ngày lắc đầu.

"Chúng ta cái gì cũng không làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro