Chương 60: Bọ ngựa bắt ve, ai là chim sẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ Lệ! Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi đã thua!"

Nghiêm Hứa chặn đường lui của Dạ Lệ, kiếm trong tay cũng ra khỏi vỏ, bất quá ánh mắt của hắn, lại như có như không rơi lên người Dạ Mộc.

"Ngũ Hoàng Tử Kỳ Nghiêm" Dạ Lệ rất khiếp sợ, tất cả binh lực của đối phương đều bị người của ông phân tán, vì sao lúc này, Ngũ Hoàng Tử còn có binh lực dư thừa chặn đường ông?

Rất nhanh, nghi ngờ của ông đã bị giải thích, phía sau Nghiêm Hứa, một hắc y nhân đẩy một người bị trói lên đây, đúng là Triệu Vương! Nên Dạ Mộc đoán không sai, bọn họ thực sự bắt Triệu Vương, dùng Triệu Vương uy hiếp người dưới tay hắn cho bọn họ dùng, vốn tỷ lệ thắng là năm năm, hiện tại thành cục diện tất bại.

Dạ Lệ trừng hai mắt nhìn Triệu Vương, căn bản không ngờ tới chuyện xấu này! Cục diện trước mắt, địch nhiều ta ít, lại còn bị bao vây, điều này nói rõ ông đã thua.

Không có thể nào! Ông rõ ràng có quyền có người có tiền, làm sao có thể thua?

Thế nhưng sự thực chính là như vậy, cho dù ông mạnh hơn, cũng không chịu nổi đối phương liên hợp lại, không chịu nổi nội ứng ngoại hợp, nên, ông đã thua...

Một màn trước mắt và lịch sử giống nhau? Không nghĩ tới nàng cuối cùng vẫn là không thể sửa lại kết cục của Dạ Lệ.

"Ha ha, ha ha ha ha! !"

Sau một lát Dạ Lệ chợt cười to!

"Thú vị, thú vị! Chỉ dựa vào ngươi? Chỉ dựa vào các ngươi, cũng muốn mạng của Dạ Lệ ta?"

Nghiêm Hứa hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, thị vệ trên tường thành toàn bộ đều nhắm cung tiễn ngay phía dưới, vận sức chờ phát động, "Ngươi cho là, ta giết không được ngươi sao? Ngươi dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết vạn lần, ta hôm nay nhất định phải cho ngươi đền tội!"

"Kêu ta đền tội? Cũng phải nhìn xem gặp các ngươi có bản lãnh kia hay không!"

Dạ Lệ cười nhạt, làm như đắc ý nói, "Mặc cho các ngươi tính toán xảo diệu, cũng sẽ không nghĩ tới, ta sớm đã thành hiệp nghị với Văn Thừa Tướng Mặc Quốc, nếu là người đăng cơ không phải ta, hắn tùy thời đều sẽ thuyết phục Mặc Quốc phát binh! Mà ta an bài quân cờ ở biên giới, sẽ trực tiếp giúp hắn mở biên giới, để Mặc Quốc chiếm đoạt Việt quốc! Nên, dù là ngươi giết ta, ngôi vị Hoàng Đế, ngươi cũng ngồi không lâu!"

Dạ Lệ nói làm cho Nghiêm Hứa mở to hai mắt nhìn, ngôn từ tức giận sử dụng kiếm nhắm thẳng vào đối phương!

"Ngươi có ý gì? Mưu phản thì cũng thôi đi, ngươi lại còn dẫn sói vào nhà?"

"Vì sao không thể?" Cả người Dạ Lệ trầm tĩnh lại, "Muốn sống thì ta sống, muốn chết thì cùng chết! Dạ Lệ ta tuyệt đối sẽ không thua!"

Nghiêm Hứa sâu đậm nhìn ông, "Ngươi điên rồi, ngươi cho là, ta sẽ để một người điên làm Hoàng Đế?"

Hắn híp mắt một cái, "Hơn nữa, tính toán của ngươi nhầm rồi! Dù là ngươi có Thừa Tướng Mặc Quốc ủng hộ thì như thế nào? Thái Tử Mặc Quốc, Hoàng Đế tương lai, đứng phía ta!"

"Thái Tử? !"

Lúc này đây, Dạ Lệ là thật sự chấn kinh rồi, Mặc Quốc Thái Tử mất tíchg ở Việt Quốc, ông đã sớm biết, thì ra là được đối phương cứu?

Lúc này, Nhị Hoàng Tử từ một hướng khác đi tới, hắn cười nói, "Xem ra, ngươi còn không biết Thái Tử Mặc Quốc là ai? Hắn, làm nô lệ ở nhà các ngươi một đoạn thời gian rất dài đó! Ngươi đã quên sao?"

Một lời thức tỉnh người trong mộng, nô lệ? Nô lệ!

"A Cực! Lẽ nào hắn chính là Mặc Lâm Uyên? !"

Dạ Lệ chưa từng có khiếp sợ như thế! Khó trách ông tra không ra thân thế của Mặc Lâm Uyên, thảo nào đối phương chỉ là một hài tử, mà trực giác như dã thú của ông, vẫn là muốn giết hắn, thì ra, thì ra người mà ông vẫn muốn tìm, ở bên cạnh ông, còn là nô lệ của ông!

Quá nhiều bất ngờ khiến Dạ Lệ ngẩn người tại chỗ.

Nghiêm Hứa thấy Dạ Lệ trầm mặc, ánh mắt vừa chuyển lên người Dạ Mộc, nghiêm túc nói, "Ngươi qua đây, chuyện của nam nhân, một hài tử như ngươi không nên nhúng tay vào!"

Thần tình Dạ Mộc uể oải, quét mắt nhìn đoàn quân Dạ gia ảm đạm như vậy, nhẹ giọng thở dài.

"Hôm nay thắng bại đã định, các ngươi có thể không đuổi tận giết tuyệt hay không?"

Nếu như Dạ Lệ không thể sống, vậy những người này, chí ít không nên oan uổng bỏ mạng.

Nghiêm Hứa cau mày, "Ta chưa từng nghĩ tới đuổi tận giết tuyệt."

Hắn muốn giết, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Dạ Lệ.

Mà ngay tại lúc này, ở phía sau Dạ Mộc, Dạ Lệ vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên trầm giọng mở miệng.

"Mộc Nhi, ngươi đã sớm biết thân phận của Mặc Lâm Uyên, đúng không?"

Thanh âm của ông rất nhẹ, nhưng rơi vào trong lỗ tai Dạ Mộc, lại phảng phất có nghìn cân nặng.

Rốt cuộc, nàng vẫn không thể sửa lại kết cục sao?

Dạ Mộc xoay người, nhìn mặt dính đầy vết máu của Dạ Lệ, bình tĩnh gật đầu, đúng, nàng đã sớm biết.

Ánh mắt của Dạ Lệ trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ.

"Cho nên, ngươi bởi vì biết thân phận của hắn, mới không có cắt đầu lưỡi của hắn?"

Dạ Mộc mím môi, "Không sai."

Tay của Dạ Lệ nắm chuôi đao càng dùng sức, "Cho nên ngươi ngay từ đầu đã biết hắn giả ý giúp ta, kì thực tính toán, sớm biết rằng cấm quân đồ là giả, sớm biết rằng ta sẽ thua, sớm biết rằng những người này sẽ chết, đúng hay không?"

Dạ Mộc cau mày, cũng không chờ nàng trả lời, ngữ tốc của Dạ Lệ thật nhanh cắt đứt nàng.

"Ta nói ngươi vì sao che chở hắn như vậy, thì ra ngươi chính là người của hắn! Ngươi ẩn núp ở bên cạnh ta cúi đầu thuần phục, cũng là vì hắn đi? Uổng cho ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi dám phản bội ta!"

Ông rít gào một tiếng, khí áp của nội lực vô hình đập vào mặt!

Biểu cảm của Dạ Mộc căng chặt, "Ta chưa từng làm vậy!"

Nhưng là Dạ Lệ lại không nghe nàng, đao trong tay trực tiếp đánh về phía Dạ Mộc!

"Mau, cứu người!"

Nghiêm Hứa cả kinh, vội vã để người đi hỗ trợ, không chỉ có là người bên cạnh Nghiêm Hứa, còn có hai mươi vị cao thủ toàn bộ phát lực, cản Dạ Lệ!

Nhưng khi tức giận vũ lực của Dạ Lệ so với trước càng thêm kinh người! Mặc kệ có bao nhiêu người cản, ánh mắt của ông như chuông đồng chỉ nhìn chằm chằm một mình Dạ Mộc, hơn nữa càng đến càng gần!

"Ta vẫn luôn giúp ngươi, dù là ngươi giết ta, ta vẫn là nói như vậy!" Dạ Mộc vừa né tránh, vừa trả lời.

"Ngươi còn muốn gạt ta!"

Hai mắt của Dạ Lệ đỏ bừng, đánh nhau loạn xạ, ông lấy một địch ba mươi, từng bước ép sát Dạ Mộc.

"Nếu ngươi biết hắn là Thái Tử, biết ta muốn tìm hắn, muốn giết hắn, ngươi làm sao có thể giúp ta?"

Ông nói xong, đao trong tay mang theo mùi máu tươi rốt cục chém tới trước mặt nàng, Dạ Mộc né tránh trong nguy hiềm, lưỡi đao quất vào mặt, để cho lông tơ của nàng đều dựng ngược lên!

"Nên, ngươi đáng chết!"

Dạ Lệ càng nói đao trong tay càng nhanh! Mặc dù có rất nhiều người cản, thế nhưng Dạ Lệ thật sự là quá nhanh, tốc độ nhanh như vậy, Dạ Mộc đều không biết mình tránh thoát thế nào!

"Dừng tay!"

Thanh âm của niên thiếu đột nhiên truyền đến, một giây kế tiếp, một người lợi hại nhất bên người Mặc Lâm Uyên đột nhiên hiện thân, đánh Dạ Lệ một chưởng, rốt cục tách rời ra Dạ Lệ với Dạ Mộc.

Mặc Lâm Uyên thấy Dạ Mộc không có việc gì, trái tim treo lơ lửng mới nặng nề hạ xuống.

"Chuyện đều do ta làm, ngươi muốn tính sổ, thì tìm ta!"

Mặc Lâm Uyên vừa xuất hiện, đã ngăn Dạ Mộc ở phía sau, phòng bị nhìn Dạ Lệ.

"Tìm ngươi,  tìm ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro