Chương 61: Tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy đầu sỏ gây chuyện xuất hiện, Dạ Lệ hận đến tim phổi đều đau! Bố trí nhiều năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, đúng là không thể không kể đến công lao của người thiếu niên trước mắt này!

Ông cười nhạt hai tiếng, mạnh mễ đánh tới Mặc Lâm Uyên, mà Mặc Lâm Uyên nếu như xảy ra chuyện ở Việt Quốc, mới thật sự là không thể giải thích!

Nghiêm Hứa thấy thế, tức giận hô, "Dạ Lệ! Nếu ngươi còn ngoan cố chống lại, ta liền chỉ có thể hạ lệnh đồ sát!"

Đồ sát?

Lời Nghiêm Hứa nói căn bản không có dọa được Dạ Lệ, hắn bị cao thủ bên người Mặc Lâm Uyên cản, lui về phía sau hai bước, đột nhiên cười nhạt, ngay sau đó, Dạ Lệ không nhìn cung tiễn vận sức chờ phát động trên tường thành, dùng nội lực hô!

"Dạ gia quân nghe lệnh! Giết cho ta! Cho dù chết, chúng ta cũng không làm thứ hèn nhát!"

Hắn ra lệnh một tiếng, như đinh đóng cột, biết rất rõ ràng không địch lại, biết rất rõ ràng phải thua, Dạ Lệ đây là hy vọng tất cả mọi người chết ở chỗ này sao?

Mắt nhìn đối phương lúc này còn muốn ngoan cố chống lại, Nghiêm Hứa mặc dù nói muốn 'đồ sát', nhưng không đến mức cuối cùng, hắn không có khả năng thực sự hạ lệnh bắn cung, cuối cùng Nhị Hoàng Tử nhìn thấu hắn khó xử, la lớn.

"Các ngươi nghe đây! Các ngươi đã thua, đầu hàng không giết! Ta muốn, chỉ là đầu của Dạ Lệ! Kỳ Liên ta lấy quỷ thần thề, đầu hàng không giết!"

Nhị Hoàng Tử nói thật giống như một đạo sấm sét, để Dạ gia quân vốn ôm lòng phải chết cũng dao động, thanh thế chiến trường thật lớn an tĩnh lại, hôm nay bốn bề thọ địch, ngoại trừ bộ hạ cũ tử trung với Dạ Lệ, những người khác, thật đúng là chưa chắc nguyện ý nghe Dạ Lệ, làm ra hành động tự sát.

Quả nhiên, sau khi những người đó dừng thế tiến công, thần kinh buộc chặt của Dạ Lệ rốt cuộc bị chặt đứt.

Những người này đều là dựa vào hắn mà tồn tại, mà bây giờ, bọn họ cũng dám vi phạm mệnh lệnh của mình?

Một đao của Dạ Lệ chém xuống phía sau, chém chết mấy sĩ binh lui về phía sau, mắt thấy Dạ Lệ hình như nổi điên, tất cả mọi người ẩn núp ông, mặc dù không tiến công, nhưng cũng không dám lui về sau.

"Dừng tay đi! Tướng Quân, dừng tay đi!"

Lúc này, lão tướng trên mặt có vết sẹo chạy đến, nhìn Dạ Lệ, trong nháy mắt lão lệ tung hoành!

"Có thể đi tới bước này, chúng ta đã không tiếc nuối gì rồi tướng quân, coi như thua thì như thế nào? Có chúng ta cùng người phó nghĩa, những người khác, để bọn họ một con đường sống đi."

Hắn đã nhận rõ cục diện bây giờ, biết bọn họ phải thua không thể nghi ngờ, cùng với như vậy, không bằng bọn họ tự sát, để những người còn lại, còn có cơ hội sống sót.

Nhưng tự sát?

Hai tay Dạ Lệ nắm tay, dữ tợn nhìn hắn, "Ý của ngươi là, muốn ta chết, để những thứ hèn nhát này sống?"

Lão tướng lắc đầu liên tục, hắn lau sạch nước mắt chăm chú nói rằng, "Trên đường xuống hoàng tuyền, còn có những chiến hữu cũ như chúng ta làm bạn, chúng ta, cũng sẽ cùng người phó nghĩa!"

Hắn nói xong, phía sau Dạ Lệ có hơn trăm người quỳ xuống.

"Nguyện chết vì tướng quân!"

Dạ Lệ nhìn bọn hắn, lại nhìn bên người mấy nghìn hắc giáp quân, bọn họ không quỳ xuống, hiển nhiên, bọn họ cũng không muốn tự sát, cùng đường mạt lộ nếu là có thể sống, bọn họ khẳng định không muốn từ bỏ.

"Được, được, được!"

Thân thể cao to của Dạ Lệ loạng choạng một chút, vẻ mặt quái dị khó lường, "Được, các ngươi nguyện ý chết vì ta, muốn ta tự sát."

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng, Dạ Lệ sẽ vâng theo đại nghĩa, thả những người khác con đường sống, ông đột nhiên đưa tay, bắt được cổ có lão tướng gần ông nhất!

"Ngươi đã nguyện ý chết vì ta, vậy đi chết đi!"

Tình huống đột biến, ngoài dự liệu của mọi người! Một màu đỏ bất thường xuất hiện trên mặt Dạ Lệ, mà người kia bị ông bắt được, toàn thân giống như bị trói buộc, hai mắt khó có thể tin được trợn thật lớn!

Gió vô hình qua người Dạ Lệ, hai mắt của người bị ông bắt được càng lõm sâu, sợ hãi trong mắt càng như thật! Vì sao, vì sao tướng quân phải làm thế?

Đáng tiếc, dù là hắn há to miệng, thì một chút thanh âm đều không phát ra được, rất nhanh thì tắt thở.

Đây là, đây là!

"Là Tịch Diệt Thần Công! Nội công tâm pháp Dạ Lệ luyện, vậy mà lại là Tịch Diệt Thần Công!"

Không biết là ai một lời nói toạc ra, sau đó tất cả mọi người đều đột nhiên hiểu ra, vội vã cách xa Dạ Lệ. Thảo nào Dạ Lệ có thể lấy một địch trăm, thì ra ông tu luyện chính là loại tà công này! Có thể hút đi nội lực của người khác, không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, dù là không bị tẩu hỏa nhập ma, tính tình cũng sẽ trở nên thô bạo, tàn nhẫn khát máu!

Cứ như vậy một hồi, Dạ Lệ cũng đã trực tiếp rút khô tâm phúc vẫn luôn thuần phục ông, bên cạnh ông tất cả mọi người đều không nghĩ tới Dạ Lệ sẽ làm như vậy, liên tiếp lui về phía sau!

Nhưng đây còn chưa kết thúc, quăng thi thể qua một bên, ánh mắt của Dạ Lệ càng ngày càng đáng sợ rơi lên người một người khác, người kia muốn chạy, thế nhưng lại bị Dạ Lệ dễ dàng bắt được!

"Tướng Quân! Tướng Quân! Ngươi muốn làm gì? ! Ta là A Châu đây!" Hắn hoảng sợ hét, nhưng mà giãy dụa là thế nào cũng không thoát khỏi.

"Ha ha ha ha!" Dạ Lệ thấy hắn sợ, lạnh giọng cười to, tóc dài càng không gió mà động.

"Các ngươi không phải cam tâm tình nguyện chết vì ta sao? Hiện tại, đến phiên các ngươi thực hiện lời hứa rồi!"

Nói xong, ông điên cuồng hút nội lực đối phương! Hoàn toàn đã quên, ông hiên ngang lẫm liệt thế nào nói ra "Phú quý không bỏ, hoàng tuyền cùng đi" cổ vũ lòng người.

Ông chỉ biết là, muốn cho ông chết, muốn cho ông tự sát? Nằm mơ đi! Dù là tất cả mọi người chết hết, Dạ Lệ ông cũng phải sống!

Cho nên, đây mới là bộ mặt thực của ông sao?

Biết Tịch Diệt Thần Tông lợi hại, tất cả mọi người không dám tùy tiện tiến lên.

Ngay thời gian tất cả mọi người chần chờ, Dạ Mộc tiến lên, thân thể nàng khéo léo, đột nhiên bạo phát, ai cũng không ngăn cản được!

Mà lúc này Dạ Lệ đã hoàn toàn nhập ma, ông cười lớn, tóc rối bời bay tán loạn, ánh mắt dữ tợn đến đáng sợ!

"Dạ Lệ ta tuyệt không buông tay chịu trói! Muốn giết ta. Các ngươi đi chết trước đi!"

Nhưng ông vừa nói xong cũng dừng lại! Bởi vì một cây trâm hung hăng đâm vào động mạch chủ trên đùi ông, ông hầu như theo phản xạ bỏ qua "Tthuwsc ăn" trên tay, ôm đùi gầm thét lui về phía sau mấy bước!

A Châu nhặt về được một mạng được Dạ Mộc cố sức kéo ra, ánh mắt nàng âm trầm đáng sợ, "Ngươi nên tỉnh táo lại! Ngươi đã thua rồi!"

Dạ Mộc chạy ra, Mặc Lâm Uyên cả kinh, vội vàng phái Văn Phong đi vào bảo hộ, mà Dạ Lệ nghe Dạ Mộc nói, vẻ mặt càng phát ra điên loạn!

"Ta làm sao sẽ thua? Ta làm sao sẽ thua? !"

Nói xong, ánh mắt của ông rốt cục hoàn toàn biến thành đỏ như máu, trong miệng còn đang chất vấn, "Ta làm sao sẽ thua? !"

"Nguy rồi, Dạ Lệ nhập ma rồi, mau hợp lực thắt cổ hắn!"

Nhị Hoàng Tử ra lệnh một tiếng, rất nhiều người có võ công tự giác giết tới, loại cảnh giới như Dạ Lệ, tên thông thường đã vô dụng, phải là người có nội lực điên cuồng tấn công, mà Dạ Lệ điên cuồng gào thét, cũng bắt đầu chém giết chẳng phân biệt địch ta!

Phàm là người bị ông bắt được, mặc kệ là người một nhà hay là địch nhân, cũng sẽ bị ông hút khô nội lực, tàn nhẫn sát hại, thế cho nên sức ép trên người của ông cũng từng bước tăng lên, đến cuối cùng, dĩ nhiên không người nào dám đến gần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro