Chương 63: Con thú bị nhốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hổ thẹn?" Dạ Lệ bình tĩnh nhìn nàng, "Nếu biết ta đáng hổ thẹn, vì sao ngươi còn tùy ý để bản thân bị ta bắt đi?"

Vừa nãy khi Dạ Lệ muốn chạy, cũng là bởi vì hút nhiều nội lực, thân thể đã đến cực hạn bạo nổ, nên mới muốn bắt Mặc Lâm Uyên chạy trốn, nhưng Văn Phong phản ứng quá nhanh, ông không có cơ hội, mà lúc này, ông thấy Dạ Mộc vậy mà lại đi mấy bước về phía ông, ý kia rất rõ ràng, để ông bắt nàng.

Mà sau khi ông bắt được Dạ Mộc, những người đó quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ông mới có cơ hội chạy đến nơi đây.

Nghĩ đến chỗ này, cảm xúc nóng nảy của Dạ Lệ dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Dạ Mộc.

"Biết rất rõ ta nguy hiểm, ngươi còn làm như vậy, không sợ chết sao? !"

Dạ Mộc nhìn ông, tựa hồ muốn nói cái gì, một giây kế tiếp lại tránh né ánh mắt của ông.

"Có ta ở đây, ngươi mới có thể sống sót rời khỏi, ngươi bây giờ sẽ không giết ta."

Câu trả lời của nàng để toàn cung điện rơi vào tĩnh mịch.

Dạ Lệ thật không có nghĩ đến, lúc này, vẫn còn có người muốn giúp ông?

Văn nhân mưu sĩ giúp ông, là bởi vì ông có tiền có quyền, tướng sĩ Dạ gia quân trung thành và tận tâm, là bởi vì ông lợi dụng tín ngưỡng của bọn họ, lừa bịp bọn họ, mà Dạ Mộc? Vì sao nàng giúp ông? Lúc này, ông cũng đã thua, hai bàn tay trắng, lẽ nào nàng còn có thể lấy được thứ gì trên người ông sao?

Giằng co lâu như vậy, Dạ Mộc cũng mệt mỏi, nàng ngồi dưới đất xé một khối lụa trên y phục lau mặt mình, lại nghe Dạ Lệ đột nhiên âm trầm nói rằng.

"Chờ ta trốn thoát, vì để không tiết lộ hành tung, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Động tác lau chùi của Dạ Mộc dừng một chút.

"Ồ."

Dạ Lệ không cam lòng, lên tiếng nói, "Ta là nói thật! Ngươi cấu kết với tiểu tử Mặc Lâm Uyên, ta giết ngươi một trăm lần ngươi đều chết không có gì đáng tiếc!"

Dạ Mộc tiếp tục lau mặt, "Tùy ngươi."

"Ngươi!"

Dạ Lệ trợn mắt, vừa muốn nói gì, một cái tay bé nhỏ dính đầy máu và bụi duỗi tới, đầu ngón tay của nàng cầm một cái bánh ngọt, thần tình nhạt nhẽo.

"Trời sắp tối rồi, ngươi không đói bụng sao?"

Bởi vì Dạ Mộc làm lính đã quen, trên người nàng vẫn luôn dự sẵn ba món khác nhau, vũ khí, dược phẩm, thực phẩm.

Thế nhưng bình thuốc rớt rồi, trên người nàng, chỉ có hai cái bánh ngọt.

Dạ Lệ gắt gao trừng nàng, tựa hồ hy vọng từ trên mặt nàng tìm ra một chút biểu tình sợ hãi, nhưng là không có, tay nàng vươn tới không chút sứt mẻ, cánh bánh ngọt kia thật giống như một trò đùa.

Thấy Dạ Lệ không nhận, Dạ Mộc liền trực tiếp nhét vào trong tay ông, sau đó cầm cái khác lên ăn.

Cả người Dạ Lệ cao gần hai thước, mở ra lòng bàn tay thấy cái bánh ngọt nho nhỏ, lại vô hình cảm thấy đầu quả tim như se lại, loại cảm giác này, trước đó chưa từng có!

"Vì sao?!"

Dạ Lệ lớn tiếng hỏi, nhưng ngay cả chính ông cũng không phát hiện, thanh âm ông có run rẩy không xác định.

"Nào có nhiều vì sao như vậy."

Dạ Mộc thực sự rất mệt mỏi, nàng mới sáu tuổi, hôm nay vận động đã vượt quá chỉ tiêu.

"Vậy tại sao ngươi muốn cứu ta?"

Dạ Lệ nắm lấy vai Dạ Mộc ép nàng nhìn mình, Dạ Mộc không hiểu ngẩng đầu nhìn, sau đó ông liền nhìn thấy đôi mắt vô luận lúc nào cũng trong sạch của nàng, đang lẳng lặng nhìn bản thân.

Ánh mắt của nàng vẫn rất nghiêm túc, khi nhìn người nào, người kia phảng phất chính là toàn bộ thế giới của nàng.

Dạ Mộc thấy rõ thảm trạng lúc này của ông, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ không nhịn được.

Dạ Lệ trầm giọng nói, "Ngươi muốn lấy được gì từ chỗ ta? Ngày hôm nay ngươi hẳn là đều thấy được! Kết cuộc tín nhiệm ta, chính là bị lợi dụng đến tận xương tủy cũng không chừa!"

Dạ Mộc nhíu nhíu mày, không chút do dự nói, "Nhưng cho dù ngươi phụ người trong thiên hạ, nhưng ngươi không có phụ ta, vì sao ta không thể cứu ngươi?"

Giọng trẻ con của nàng rất bình tĩnh, cũng rất đương nhiên, nhưng những lời này đối với Dạ Lệ mà nói, lại không thua gì lôi điện nghiêm trọng!

Ông đột nhiên che ngực kêu lên một tiếng đau đớn, Dạ Mộc thấy thế, vội vã đứng thẳng người kiểm tra, nàng đứng lên cũng chỉ cao đến vai khi Dạ Lệ đang ngồi, một dáng thấp bé, nàng thật đúng là cái gì cũng không làm được.

Mở vạt áo của ông ra nhìn, trước ngực chằn chịt vết đao huyết nhục không rõ, Dạ Lệ võ công cao, nhưng hút quá nhiều nội lực không tiêu hóa được, sẽ làm kinh mạch của ông đứt đoạn từ bên trong ra ngoài, hơn nữa vây công ông đều là cao thủ, lúc này Dạ Lệ nếu không phải nội lực siêu quần, chỉ sợ sớm đã chết.

Dạ Mộc thở dài, muốn dùng vải giản đơn băng bó cho ông, nhưng Dạ Lệ cự tuyệt, ông đột nhiên khàn khàn nói.

"Ngươi biết vì sao ta cấp thiết muốn vào cung như vậy không?"

Dạ Mộc lắc đầu, đây cũng là chỗ nàng khó hiểu, bởi vì nàng cảm thấy, nếu là Dạ Lệ chờ thêm mấy ngày, chờ thế cục rõ ràng mới bức Vua thoái vị, thì cũng không phải là cục diện như bây giờ.

"Đây cũng là thiên ý" Dạ Lệ cười nhạt, "Ta sẽ liều lĩnh như vậy, là bởi vì hừng đông hôm nay, Hoàng Đế đã chết. Tuy rằng giấu kín, nhưng ta vẫn biết."

Dạ Mộc cau mày, "Hắn chết thì chết, đây có cái gì đáng giá ngươi mạo hiểm chứ?"

Dạ Lệ nghe vậy, ánh mắt rơi lên đầu người ở bên cạnh, thời điểm Việt Vương chết khuôn mặt tiều tụy, đầu người này, nhìn qua như thây khô.

Ông cười nhạt, "Xem ra ngươi không biết."

Ông dừng một chút, ôm ngực khó chịu nói.

"Hơn hai trăm năm trước, Đế Quốc bị chia bảy phần thành bảy quốc gia, lúc đó, Đế Quốc để lại một bảo tàng, hy vọng hậu nhân mượn bảo tàng phục quốc, mà hậu nhân kia cuối cùng đã chết, bản đồ bảo tàng cũng bị cướp đi, bàn đồ đó, tên —— Ấp Giới Đồ!

Ba chữ Ấp Giới Đồ để Dạ Mộc kinh hãi! Nàng trợn tròn cặp mắt, ngón tay cũng không tự chủ được nắm lại, nhưng lúc này Dạ Lệ cúi đầu rất hư nhược, cũng không phát hiện ra.

"Trước đây ta và Hoàng Đế thu phục quốc thổ, cướp được Ấp Giới Đồ, đáng tiếc không chờ chúng ta kịp đi tìm bảo tàng, thì có hắc y nhân đột kích, bản đồ cũng bị đoạt đi hơn phân nửa, Hoàng Đế sợ bản vẽ còn dư lại cũng bị cướp đi, nên mời đại sư văn tú cao siêu nhất lúc đó, xâm ấp giới đồ trên lưng của hắn, sau đó đốt bản đồ đi.

Ấp Giới Đồ trên lưng hắn, bình thời là không thấy được, chỉ có dùng máu của hắn vẽ loạn lên lưng, bản đồ mới có thể hiển hiện ra, mà một khi hắn đã chết sau mười hai canh giờ, bản đồ cũng sẽ triệt để tiêu thất."

Lúc này Dạ Mộc đã không biết dùng biểu tình gì đối mặt ông, trong cung điện bị hủy, thi thể Hoàng Đế không có đầu còn ở trên giường, mười hai canh giờ, thảo nào Dạ Lệ sẽ mạo hiểm!

Dạ Lệ cười khổ, "Nếu như Cấm Quân không liên thủ với Hoàng Tử, nếu bọn hắn không bắt được Triệu Vương, buộc hắn tương trợ, ngày hôm nay người thắng chính là ta!"

Đáng tiếc, nhân sinh nào có nhiều nếu như như vậy? Mặc Dạ Lệ tính hết bộ phận then chốt, ông cũng trăm triệu lần nghĩ không ra, còn có một cái từ là số phận trêu người.

Mặc Lâm Uyên căn bản không biết trên lưng Hoàng Đế có bản đồ bảo tàng, giết ông ta chỉ là vì ép cấm quân hợp tác với Hoàng Tử mà thôi, nhưng hành động này, hết lần này tới lần khác làm cho Dạ Lệ phải mạo hiểm, mất đi quyền chủ động vốn nắm trong tay, nói cho cùng, đều là tham lam.

Nếu như Dạ Lệ không muốn bảo tàng để có thể chấn hưng Đế Quốc, nếu như Dạ Lệ đánh hạ Việt Quốc liền thỏa mãn, kết cục hôm nay, có lẽ sẽ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro