Chương 64: Cưỡng ép chuyển biến công pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Lệ nghĩ đến đây, đột nhiên phun ra một búng máu, Dạ Mộc cũng không có cách nào nghĩ tới chuyện khác nữa, "Ngươi làm sao vậy? Sao bị thương nặng như vậy?"

"Không phải bị thương" Dạ Lệ lắc đầu, khuôn mặt dữ tợn, "Là bởi vì ta hút quá nhiều nội lực, lại bị trọng thương, thế cho nên chân khí nghịch lưu, kinh mạch đứt đoạn"

Dạ Mộc cả kinh, lúc này nàng không quản nổi Ấp Giới Đồ sắp biến mất, liền vội vàng nói, "Vậy chúng ta bây giờ đi liền đi! Ngươi bắt ta, Mặc Lâm Uyên và Nghiêm Hứa đều nhận được ân huệ của ta, bọn họ sẽ không đả thương ngươi"

"Vô dụng thôi." Dạ Lệ nói, "Rất nhanh, chờ kinh mạch chờ ta toàn bộ đứt đoạn, ta sẽ biến thành một phế nhân! Ta ngay cả cung điện này cũng không phá nổi."

"Vậy làm sao bây giờ? !"

Dạ Mộc gấp gáp, nhưng tay nhỏ chân nhỏ của nàng, đừng nói phá vỡ nửa cung điện, chỉ mình Dạ Lệ, nàng cũng mang không nổi.

"Có thể đây là thiên ý." Chưa bao giờ tin tưởng thiên ý là gì như Dạ Lệ, ngày hôm nay lần nữa nói như vậy, nói xong câu đó, ông bắt đầu cười nhạt!

Sau đó lúc Dạ Mộc không chú ý, ông đột nhiên đem huyệt đạo của nàng phong bế!

Điểm huyệt nói ra thì dễ, nhưng nhất định phải cầu người điểm huyệt nội lực cao hơn đối phương rất nhiều mới có thể làm được, Dạ Mộc cảm giác thân thể của chính mình thật giống như bị đổ chì, nâng một ngón tay đều khó khăn, mà Dạ Lệ, đã từ từ đứng lên.

Thân ảnh cao lớn của ông trong tia sáng không đủ ở cung điện nhìn qua thật giống như người khổng lồ, ông nhắc đầu người dưới đất lên, thất tha thất thểu đi đến long sàng, Dạ Mộc nhịn không được nhắm mắt lại, không cần thiết nói nàng cũng biết, Dạ Lệ muốn lột da người!

Đầu tiên ông dùng đầu của Hoàng Đế nhỏ máu trên lưng, nơi huyết dịch dính vào, bản đồ quả quả nhiên hiện ra, Dạ Lệ nhìn bản đồ, sắc mặt phức tạp không nói ra được, nửa cuộc đời của ông cũng chỉ nghĩ có đươc Ấp Giới Đồ, chiếm lĩnh Việt Quốc, xưng bá thiên hạ! Mà hôm nay Ấp Giới Đồ ngay trước mắt ông, ông cũng đã không có biện pháp để ghép nó lại hoàn chỉnh.

Lưu lạc đến tận đây, ông đột nhiên phát hiện ông không trách bất luận kẻ nào, bất kể là Nhị Hoàng Tử, hay Mặc Lâm Uyên, ông đều không trách, muốn trách chỉ trách chính ông quá tham lam, quá luyến tiếc bảo tàng sắp biến mất!

Ông dùng đao lột da trên người Hoàng Đế, một ngày da người rời khỏi thân thể, văn tú liền không bao giờ biến mất nữa, ông cắt rất chậm, rất tỉ mỉ, không dám  là một chút, sau khi cắt bỏ, ông xếp da người lại, đi qua, vậy mà lại nhét vào trong lòng Dạ Mộc!

"Ngươi!" Dạ Mộc trợn to mắt nhìn ông! Đại huyệt bị phong, nàng nói đều rất mất sức, chỉ có thể dùng ánh mắt để diễn tả bất mãn của mình!

Dạ Lệ ngồi xổm trước mặt nàng, sâu đậm nhìn nàng.

Ông chưa từng như thế cẩn thận nhìn một người, tiểu gia hỏa trước mắt này chưa cao tới một thước, lại không hiểu sao làm ông lo lắng không thôi, vài lần muốn giết, vài lần đều không đành lòng, cuối cùng bàn tay to của ông sờ sờ đầu của nàng.

"Ta là một người xấu, khi còn trẻ, ta vì làm muốn tướng quân, ám sát sư phó của ta, sau này, vì muốn trở thành tướng quân nắm binh quyền duy nhất, ta vu hãm hai vị tướng quân khác có ý đồ tạo phản trước mặt Hoàng Đế, mượn tay Hoàng Đế để giết bọn họ."

Dạ Mộc bình tĩnh nhìn ông, nàng từng nghĩ tới Dạ Lệ rất xấu, thế nhưng nàng chưa từng có nghĩ tới, ông xấu xa như thế!

Dạ Lệ cười đến càng đắc ý hơn, "Ta vì muốn làm Hoàng Đế, vì bồi dưỡng tử sĩ, ta vừa để Hoàng Đế chèn ép võ tướng của hai vị tướng quân kia lưu lại, vừa âm thầm tiếp tế bọn họ, quả nhiên, bọn họ trung thành và tận tâm với ta, vì ta đến chết vẫn không sợ."

Ông làm ra chuyện ác, dù là nói ba ngày ba đêm đều nói không hết, lúc này, ngược lại cũng không có gì đáng nói.

Ông vỗ vỗ đầu Dạ Mộc, "Trong cuộc đời ta chưa làm qua chuyện tốt gì, chuyện tốt duy nhất ta đã làm chính là buông tha ngươi."

Dạ Mộc còn chưa rõ những lời này của hắn là có ý gì, thì Dạ Lệ đã đứng dậy.

"Ta ngày hôm nay dù còn sống, cũng sẽ bị mất hết võ công, trở thành phế nhân, muốn ta làm một phế nhân? Ha, vậy không bằng ta chết quách đi cho rồi."

Nói xong, Dạ Mộc đột nhiên cảm giác được đỉnh đầu truyền đến một cổ nhiệt lưu! Tay Dạ Lệ đặt trên đầu nàng liên tục phát lực! Nội lực của chính ông, còn có nội lực ngày hôm nay ông hấp thu, toàn bộ trước tiên ở rèn luyện một lần trong kinh mạch bản thân sau đó truyền vào trong cơ thể Dạ Mộc!

Dù sao kinh mạch của ông lập tức sẽ đứt, lúc này, chẳng bằng dùng để tận dụng lần cuối, chỉ là mạnh mẽ cưỡng ép thống khổ, để thân thể hán tử hai thước của Dạ Lệ run run, mà Dạ Mộc cũng không chịu nổi, nàng một hài tử, khẳng định không có biện pháp hấp thu nội lực từ bên, lực lượng này vừa vào thể, cả người nàng đau nhức, dường như muốn nổ tung!

Dạ Lệ cười khẽ, nói giọng khàn khàn, "Công pháp thông thường là không chịu nổi lực lượng từ bên ngoài, có phải rất là khó chịu hay không? Hiện tại khụ khụ! Hiện tại, vi phụ dạy ngươi tâm pháp Tịch Diệt Thần Công! Nếu không muốn chết, thì luyện theo lời ta!"

Ông bá đạo như vậy, mặc kệ Dạ Mộc có muốn luyện loại võ công này hay không, dù sao ông nói muốn, thì nhất định phải muốn!

Da thịt cả người Dạ Mộc đều rỉ ra những giọt máu nhỏ, giống như thân thể sắp bị vỡ ra vậy, như lời Dạ Lệ, nếu không dựa theo lời ông mà luyện, bản thân tuyệt đối sẽ nổ tung! Cho nên, mặc dù đối với Tịch Diệt Thần Công vô cùng phản cảm, nhưng sống chết trước mắt, Dạ Mộc nghe được Dạ Lệ gằn từng chữ thuật lại tâm pháp, vội vã toàn tâm toàn ý tu luyện!

Nàng không thể chết được, nàng, không muốn chết!

"Vì sao không đi vào?"

Mặc Lâm Uyên kiên trì muốn đi qua, Dạ Lệ đánh hắn một chưởng kia, cũng tương đương với trả thù, nên Mặc Lâm Uyên bị thương không nhẹ, nhưng lo lắng Dạ Mộc, hắn thực sự không có biện pháp an tâm chữa thương, lại thấy bọn họ đều vây quanh phế tích.

Văn Phong thấy thế, đi tới có chút chần chờ nói.

"Điện Hạ, Dạ Lệ hút quá nhiều nội lực, lại bị trọng thương, tùy tiện tiếp cận, hắn tùy thời cũng sẽ tự bạo! Hiện tại đứng bên ngoài cung điện không rõ ràng tình huống bên trong, chúng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!"

Mặc Lâm Uyên cau mày thật chặt, lẽ nào cứ chờ đợi như vậy?

"Đào chỗ này ra!"

"Điện Hạ? !" Mọi người kinh nghi bất định nhìn hắn, đã thấy hắn nhàn nhạt nói rằng.

"Dạ Lệ muốn hận, cũng nên là ta, đào ra, nếu như hắn muốn, ta nguyện ý trao đổi với Dạ Mộc."

"Điện Hạ!" Văn Phong không đồng ý, bất quá Nghiêm Hứa nghe vẫn là bắt đầu gọi người đào, chẳng biết tại sao, hắn có dự cảm, đó chính là Dạ Lệ ông sẽ không làm tổn thương Dạ Mộc.

Đất bằng phẳng ở nội điện chảy ra một cổ khí lưu, khí lưu càng lúc càng lớn, vây quanh hai người Dạ Mộc và Dạ Lệ ở trong đó, điên cuồng xé rách hết thảy chung quanh!

Dựa theo công pháp Dạ Lệ nói mà luyện theo, Dạ Mộc phát hiện mình không ngừng lại được! Không cần Dạ Lệ cố sức rèn luyện, thân thể của nàng đã tự phát hấp thu nội lực của Dạ Lệ! Nàng muốn khống chế, nhưng lại không khống chế được!

"Vô dụng thôi" Trong cuồng phong, thanh âm của Dạ Lệ nghiền nát truyền đến. "Tịch Diệt Thần Công trừ phi đối phương khô cạn nội lực, bằng không không thể ngừng lại."

Dạ Mộc nghe vậy, hét thật to trong lòng, cho nên Dạ Lệ, cuối cùng muốn chết trong tay nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro