Chương 67: Mấy người đến mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sốt rột cứu người, Mặc Lâm Uyên quả nhiên rất nhanh thì tìm người tu sửa chùa miếu, nhưng hắn cảm giác hòa thượng này có chỗ không đúng, lúc đưa người đến, đồng thời cũng đưa Văn Phong tới.

"Nếu như hòa thượng này có vấn đề" Tuy rằng Mặc Lâm Uyên không nói thêm gì, nhưng lúc hắn nói câu nói này, ánh mắt đã nói rõ tất cả.

Trong lòng Văn Phong biết Thái Tử coi trọng Dạ tiểu thư, gật đầu nói, "Thuộc hạ nhất định một tấc cũng không rời!"

Mặc Lâm Uyên gật đầu, sau đó ánh mắt rơi lên người Dạ Mộc, mắt phượng thập phần bình tĩnh, dính vào một tia phức tạp.

"Ta thà nguyện ngươi tỉnh lại mắng ta một trận."

Hắn đưa tay sờ đầu Dạ Mộc, "Ngày mai là sinh thần của ngươi, xem ra là phải đón trong mộng rồi."

Tiểu oa nhi như trước không để ý tới hắn, cứ nhắm chặt hai mắt, như đang ngủ.

Mặc Lâm Uyên không tiếng động thở dài, nhìn mấy lần, hắn mới rời khỏi chùa, trở lại trạm dịch, tiếp tục xử lý các việc khác.

Chứng kiến một màn này Vô Thanh hòa thượng, sắc mặt như trước khó lường, nhìn ra được, vị Thái Tử Mặc quốc đột nhiên xuất hiện này, rất coi trọng nữ hài này, cũng không biết nàng là ai.

Nửa ngày, hắn thu lại suy nghĩ, bắt đầu kiểm tra người bệnh của mình, vốn rất bình tĩnh, sau khi hắn xem mạch đập, sắc mặt trở nên vô cùng kinh ngạc!

Tiểu cô nương trước mắt nhìn qua bất quá dáng dấp mới sáu bảy tuổi, nhưng nội lực của nàng tích góp từng tí một, lại vượt lên quá trăm năm! Trừ khi có khả năng nàng là một lão quái vật, vậy cũng chỉ có một loại khả năng, chính là nàng học Tịch Diệc Thần Công, mạnh mẽ hấp thu công lực của rất nhiều người, cũng không biết vì sao hút nhiều nội lực như vậy, nàng còn chưa chết.

Nói như vậy, tiểu oa nhi trên giường phật cũng không phải tiên đồng gì, mà là ác quỷ khoác lớp da người?

Vô Thanh nghĩ đến chỗ này, mi tâm thật chặt nhíu lại.

Một bên Văn Phong liền vội vàng hỏi, "Đại sư, bệnh của tiểu thư chúng ta, người có thể trị không?"

Vô Thanh không nói gì, tiểu cô nương này chỉ cần tiêu hóa nội lực trong cơ thể để bản thân sử dụng, dĩ nhiên là sẽ tỉnh lại, nếu để cho nàng tỉnh sớm, có thể sẽ có những suy nghĩ phản tác dụng, tỷ như tu luyện Tịch Diệt thần công vốn là sẽ làm cho người đó tính tình thô bạo, nếu như sớm tỉnh lại, nội lực trong cơ thể tiêu hóa không hoàn toàn, tính tình của nàng càng thêm tàn bạo, đồng thời còn có thể nguy hiểm đến tẩu hỏa nhập ma.

Nghĩ rõ ràng từ đầu đến cuối, Vô Thanh chuyển động phật châu trong tay, nửa ngày mới lên tiếng, "Có thể trị liệu, bất quá, cần một chút thời gian."

Tịch Diệt thần công, người tu luyện có thể cướp đoạt nội lực của người khác, nghe qua, là một lối tắt vô cùng tốt, nhưng nếu thật tốt như vậy, cũng sẽ không để người người nhắc đến đều biến sắc.

Nó có tác dụng phụ rất đáng sợ, đáng sợ đến người bình thường cũng không thể tiếp thu.

Nó ngoại trừ sẽ làm tính tình của người tu luyện trờ nên bạo ra, từng tháng còn có mấy ngày đặc biệt khát máu! Không giết vài người nhìn chút máu sẽ cả người khó chịu, thật giống như có vô số kim châm đang châm chít.

Trừ nó ra, người tu luyện công pháp này, một đoạn thời gian đều phải hút nội lực một lần, không làm như vậy sẽ không được, bởi vì trong cơ thể người tu luyện quá nhiều nội lực khác nhau. Cần cuồn cuộn không ngừng rót ngoại lực vào để điều hòa, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng hút càng nhiều, tính tình sẽ càng thô bạo, càng thô bạo sẽ hút người nhiều hơn để ổn định bản thân, cứ như vậy, như một tuần hoàn ác tính.

Nói tóm lại, chỉ có người không xem mạng người ra gì, mới có thể học tập võ công như thế, người bình thường, làm sao có thể tùy ý bản thân biến thành cuồng ma sát nhân ? Đạc biệt giết đến cuối cùng, nhân tính biến mất dần, đến người bên cạnh mình cũng sẽ không bỏ qua.

Vô Thanh hòa thượng nghĩ đến chỗ này, vốn là muốn hạ châm cho Dạ Mộc, lại thu hồi lại.

Hắn học tập nội công Thanh Tâm quyết, đối với Tịch Diệt thần công mà nói, có tác dụng kích thích rất mạnh, nên Dạ Mộc giao cho người khác, muốn cho nàng tỉnh rất khó, thế nhưng đối với Vô Thanh hòa thượng mà nói, lại là chuyện rất đơn giản.

Chỉ là một ngày sớm đánh thức nàng, không khác gì gia tốc tốc độ biến thành ma quỷ của nàng, hắn thực sự muốn làm thế sao?

Nhìn Bồ Tát đại từ đại bi phía trên, mi tâm của Vô Thanh vừa nhíu, cuối cùng buông châm, chỉ cho Dạ Mộc chút thuốc uống.

Bên kia, Mặc Lâm Uyên trở lại trạm dịch không lâu, liền bị phục kích!

Đối phương hiển hiện ôm ý niệm không chết không thôi trong đầu, dù là bị bắt được, cũng sẽ cắn túi độc tự sát trước, là ai phái tới, căn bản không cần nghĩ thêm.

Sau khi dọn dẹp tất cả thích khách, Thái Phó đại nhân đến thăm Mặc Lâm Uyên, hiển nhiên thập phần ưu sầu.

"Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Điện Hạ vẫn là phải nhanh chóng vào cung mới tốt, chỉ cần thân phận của người được thừa nhận, có thể điều động Cấm Quân, như vậy Thái Hậu không thể muốn làm gì thì làm."

Khi ông nói lời này, Mặc Lâm Uyên cũng nhận được hồi âm gửi ra lúc trước.

"Thái Phó không cần lo lắng."

Mặc Lâm Uyên đã trải qua một hồi chém giết, lúc thấy nội dung thư này, lại vẫn nở nụ cười, "Không bao lâu, ta sẽ để Thái Hậu nương nương tự mình qua đây, mời ta vào cung."

Lúc hắn nói lời này vẻ mặt vô cùng chắc chắc, thế nhưng điều này sao có thể?

Tất cả mọi người cảm thấy Mặc Lâm Uyên là đang mạnh miệng, hắn một hài tử mười tuổi, hôm nay ngoại trừ một ít bộ hạ cũ của hoàng tộc, và một ít đại thần ủng hộ, không có gì cả, muốn cho Thái Hậu chính miệng thừa nhận, cũng quá khó khăn.

Đạc biệt Thái Hậu hiện tại hận không giết được hắn, tự làm Nữ Hoàng Đế, dù là hình xăm của Mặc Lâm Uyên có thể chứng minh thân phận, hắn cũng không thể cởi y phục đi khắp cho người khác xem chứ?

Chư vị đại thần nghe Thái Phó thuật lại đều có chút lo lắng, xem ra vẫn phải là những cựu thần như bọn họ nghĩ biện pháp, Thái Tử vẫn là còn quá nhỏ.

Quả nhiên, như mọi người đoán, Mặc Lâm Uyên ở trạm dịch nửa tháng, Thái Hậu cũng không có nói muốn điều tra, hiển nhiên là không muốn để cho Mặc Lâm Uyên nhận tổ quy tông, đại thần liên danh thượng thư, nhiều lần làm áp lực, Thái Hậu đều dùng các loại phương pháp mượn đao giết người, sau đó phái tử sĩ đến trạm dịch giết người nhiều hơn.

Nhưng đến một ngày, một phong chiến báo từ biên cương, làm rối loạn rất nhiều nhân tâm.

Mặt của Thái Hậu vẫn u ám, sau khi xem xong chiến báo, đột nhiên sáng lại.

Bọn họ không phải vẫn luôn buộc bà ta nhận Thái Tử trở về sao? Rất tốt, muốn nhận thì nhận đi!

Chiến báo này không có gì khác, mà là Việt Quốc dẫn binh tuyên chiến Mặc Quốc, Việt Quốc đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, dẹp xong hai tòa biên thành Mặc Quốc.

Đối phương là Tân Đế tự mình nắm giữ ấn soái, vì  hiện uy phong, trước mặt vô số người Mặc Quốc đốt quốc kỳ Mặc Quốc, còn cười lớn Mặc Quốc không còn người, để phụ nhân nắm triều chính, chỉ thẳng tên để Hoàng Đế bệnh nặng của Mặc Quốc đi ra đấu một trận tử chiến!

Nhưng ai cũng biết Hoàng Đế bệnh mấy năm chưa từng gặp người, làm sao có thể ứng chiến?

Nhưng lúc này, trái lại có người chọn thích hợp.

Thái Hậu tính toán xong, âm thầm nghĩ đánh hay lắm, nhiều đại thần buộc bà ta nhận Thái Tử quay về như vậy, bà ta vẫn kéo dài cũng không phải biện pháp tốt.

Nhưng Hoàng Đế vừa đăng cơ của Việt Quốc đã đánh tới cửa, chỉ mặt gọi tên muốn Hoàng Đế Mặc Quốc xuất chinh, bà ta không bằng biết thời biết thế, nhận Mặc Lâm Uyên trở về, cho hắn một danh phận Hoàng Đế, để hắn đi biên giới đoạt lại đất đai đã mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro