Chương 68: Không nỡ nên không đi nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở đô thành, bên người Mặc Lâm Uyên có rất nhiều người mà đại thần phái đến bảo vệ, bà ta không động tay được, thế nhưng ở biên giới thì khác, bà ta chỉ cần thoáng táy máy tay chân trong quân đội của Mặc Lâm Uyên, cho dù Mặc Lâm Uyên có chết không trách được trên đầu bà ta, sau đó, bà ta lại suất quân xuất chinh đánh bại Việt Quốc, đoạt lại đất đai bị mất! Dưới đại thắng, bà ta muốn làm Hoàng Đế, chẳng lẽ còn có ai dám nói cái gì sao?

Đây đối với một lòng muốn đăng cơ của bà ta mà nói, thật sự là một cơ hội nha!

Hơn nữa, hành quân chiến tranh có cái gì khó? Mặc Quốc bà ta giàu có hơn lớn hơn Việt Quốc, bà ta còn có thể thua sao?

Nghĩ như vậy, ngày kế lâm triều, bà ta liền ném chiến báo trước mặt chư vị đại thần, đáp ứng yêu cầu nhận Mặc Lâm Uyên hồi cung, còn đích thân nâng hắn làm Đế!

Chuyển biến đột nhiên này để tất cả mọi người không biết nên vui hay buồn.

Người là sắp được nhận về, thế nhưng rất nhanh, Thái Hậu đã đẩy người đi chịu chết!

Đến lúc đó Thái Tử chết ở biên giới, người khác đều chỉ có thể nói là tài nghệ hắn không bằng người, vận mệnh đã như vậy, thế nào cũng không tính được lên đầu Thái Hậu, chiêu mượn đao giết người này của Thái Hậu, cũng thực sự quá độc.

Văn Thừa Tướng ban đầu có chút hoài nghi, dù sao hắn có biết Việt Quốc vừa trải qua nội chiến, làm sao lại đột nhiên có thời gian đi khiêu khích?

Thế nhưng vừa nghe chiến báo nói, quân đội của Dạ Lệ hoàn toàn được Tân Đế tiếp nhận, Tân Đế suất lĩnh mười vạn đại quân, trong vòng ba ngày dẹp xong hai tòa thành, liền không có nửa điểm hoài nghi với sức chiến đấu của địch nhân.

Nhưng lại không biết hai tòa thành là Mặc Quốc tự mở cổng, người của Thừa Tướng đang ngựa không ngừng vó muốn quay về báo tin, bất quá chờ trở về, phỏng chừng đã muộn.

Mặc Lâm Uyên cùng ngày được Thái Hậu tự mình đón vào cung, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất qua loa lên ngôi, thẳng đến hắn bị ném cho mười vạn đại quân, bị buộc ra chiến trường, hắn vẫn một dạng cái gì cũng đều không hiểu, Thái Hậu nói như thế nào, hắn vẫn bày ra bộ dạng như con rối

Thái Hậu càng đắc ý, cũng phải, một hài tử từ nhỏ như vậy không được giáo dục gì, có thông minh đi nữa thì có thể thông minh đến thế nào?

Các đại thần đều bóp cổ tay thở dài, nào phải là tiễn Tiểu Hoàng Đế đi chiến trường, đây rõ ràng chính là tiễn hắn đi chịu chết, kẻ dẫn đầu đội trong mười vạn đại quân đều là người của Thái Hậu, một khi rời khỏi kinh thành, hậu quả có thể nghĩ ra được.

Nhưng không dám làm gì, Thái Hậu trấn áp dư luận, lấy lệ cũ của Mặc Quốc làm lý do, Hoàng Đế đăng cơ, nhất định phải có công tích, chặt đứt tất cả đường lui của Mặc Lâm Uyên.

Ngay ngày thái hậu tiễn Mặc Lâm Uyên xuất kinh, trên cửa thành, dưới sự vây xem của văn võ bá qua và bách tính, Triệu Vân Cầm thăng cấp làm Thái Hoàng Thái Hậu lôi kéo Mặc Lâm Uyên vẻ mặt không nỡ.

"Vừa trở về lại phải đi, Hoàng Nhi, Hoàng Tổ Mẫu thực sự là không nỡ để ngươi đi."

Mặc Lâm Uyên cả người chiến bào màu trắng thuê kim long nghe vậy nở nụ cười, dù sao hắn còn nhỏ, lớn lên lại tuấn tú, cười rộ lên, cho người cảm giác thật đúng là vô hại.

"Người thực sự rất không nỡ để Trẫm đi sao?"

Thanh âm của thiếu niên thanh nhã để Triệu Vân Cầm sửng sốt, bà ta trông không có già đi, lại làm cho người khác cảm giác trên mặt rất sắc bén, có sát khí chợt lóe lên, bất quá mặt mày rất nhanh mềm mỏng trở lại, bà ta thiết tha chân thành nói.

"Thực sự là không nỡ, ngươi xem ngươi vừa mới trở về, Ai Gia cũng còn chưa nhìn kỹ ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, Ai Gia không biết thương tâm bao nhiêu."

Bà ta nói xong còn lấy tay áo che mặt, làm như đang khóc, dù sao hài tử này trước mắt rất nhanh sẽ phải chết, hơn nữa còn là làm  kê chân cho bà ta mà chết, bà ta không ngại bồi hắn diễn một hồi tổ tôn tình thâm.

Mặc Lâm Uyên nghe vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, mắt phượng nheo lại, làm như hết sức cao hứng.

"Vậy người không cần thương tâm."

"Hả?" Triệu Vân Cầm ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua tay áo nguy hiểm nhìn về phía hắn, lại nghe đối phương cười cười nói.

"Bởi vì, Trẫm sẽ không rời đi, nên người không cần thương tâm."

Triệu Vân Cầm thất thố trong nháy mắt khôi phục thái độ bình thường.

"Hài tử ngốc, ngươi đây là đang ăn nói ngốc nghếch gì vậy? Hôm nay có người xâm phạm quốc uy của quốc gia ta, thân là thiên tử, nên đứng ra chèn ép, thu hồi đất đai đã mất, ngươi làm sao có thể lâm trận lùi bước?"

Mấy chữ cuối cùng, thanh âm của Thái Hoàng Thái Hậu không khỏi đề cao chút, để đại thần chung quanh uể oải không ngớt đều nhìn lại.

Mặc Lâm Uyên cười mà không nói.

Lúc này, biên giới có một con khoái mã mang đầy bụi trần mà chạy đến, xa xa lại truyền đến thanh âm hùng hậu mừng rỡ của hắn!

"Báo —— Võ Đế Việt Quốc nghe nói Bệ Hạ đăng cơ, rất là mừng rỡ, quyết định lui binh trả thành, còn nguyện dâng lên hậu lễ, chúc mừng Bệ Hạ đại hỉ!"

Hắn nói một lần còn ngại không đủ, lại hô một lần, để dân chúng phía dưới và văn võ bá quan phía trên đều nghe được rõ ràng, vui vô cùng!

Nghe ý tứ này, có phải không cần đánh giặc không?

Mặt của Thái Hoàng Thái Hậu vốn bi thương, nghe xong chiến báo, trong nháy mắt cứng lại, sau đó cảm giác một trận gió lạnh đến xương, cả người bà ta giống như bị người xáng một bạt tai, chóng mặt, cả người ngây tại chỗ!

Không đợi bà ta nói cái gì, các đại thần vốn vẻ mặt bi thương, mọi người mừng rỡ, kích động bu lại.

"Bệ Hạ quả nhiên là chân long thiên tử! Vừa mới đăng cơ, không tốn một binh một tốt liền hóa giải một hồi chiến sự!"

"Đúng vậy, đúng vậy, đã thu hồi đất đai đã mất, còn không cần hao tài tốn của, công tích của Bệ Hạ, có thể so với Thánh Tổ!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Bệ Hạ uy thanh hiển hách, Việt Quốc vừa nghe tin đã sợ mất mật, chỉ phải dâng bảo vật lên, đâu còn dám chống lại?"

Bọn họ đông một câu tây một câu nói xong làm sắc mặt thái hậu trắng bệch, lung lay sắp đổ.

Không đợi bà ta nói cái gì, Thái Phó đi đầu quỳ xuống!

"Bệ Hạ được trời xanh tán thành, mang phúc đến, là may mắn của Mặc Quốc, may mắn của bách tính! Cựu thần ở đây, nguyện Bệ Hạ phúc thọ diên miên, tráng hưng Mặc Quốc, phát huy quốc huy, hậu trạch tứ phương!"

Ông vừa quỳ xuống, các đại thần khác vội vã lập tức quỳ đầy đất, "Nguyện bệ hạ phúc diên miên, ký thọ vĩnh xương!"

Một ít đại thần lấy Thái Hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng chỉ có thể quỳ xuống, dù sao nhiều dân chúng đều nhìn như vậy.

Thái Hậu bị lời của bọn họ chọc tức giận đến cả người run, "Các ngươi, các ngươi."

Không đợi bà ta nói ra cái gì, dân chúng phía dưới nghe được thanh âm trên tường thành, cũng vội vàng quỳ xuống!

"—— Nguyện bệ hạ phúc trạch diên miên, ký thọ vĩnh xương!"

Nghĩ đến đây vị Tiểu Hoàng Đế vừa đăng cơ, bọn họ cũng không cần chiến tranh, cũng không cần nộp thuế, dân chúng ai nấy đều nhiệt tình tăng vọt, tiếng gọi ầm ĩ cao hơn chút!

"Nguyện bệ hạ phúc trạch diên miên—— Ký thọ vĩnh xương! !"

Tiếng hô che trời lấp đất gào thét mà đến, để người tai mắt chấn động! Trên tường thành, dưới thành tường, hầu như tất cả mọi người quỳ xuống, trước mắt một màn này, so với Đại Điển Đăng Cơ đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn kia còn long trọng hơn!

Thái Hậu vốn không muốn làm cho thế nhân có ấn tượng gì với Mặc Lâm Uyên, dù sao hắn cũng sắp chết rồi, kết quả Mặc Lâm Uyên biến hóa nhanh chóng, đột nhiên biến thành điềm lành của Mặc Quốc, để mọi người tán thành cũng nhớ kỹ!

Nghĩ như vậy, bà ta một hơi thở cũng hô hấp không được, thiếu chút nữa té xỉu! Lại được Mặc Lâm Uyên vững vàng đỡ lấy, hắn cười nói.

"Hoàng Tổ Mẫu là thật cao hứng sao? Trẫm quả nhiên không cần đi!"

"Ngươi..." Thái Hoàng Thái Hậu trừng mắt chỉ vào hắn muốn nói, lại bị Mặc Lâm Uyên cầm tay.

"Hoàng Tổ Mẫu chẳng lẽ là muốn nói chuyện của mười vạn đại quân sao?" Hắn vẫn cười như trước, cả người lẫn vật đều vô hại, "Đến tay của Trẫm, Trẫm nhất định sẽ quản lý thật tốt, tuyệt đối không để Hoàng Tổ ẫu lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro