Chương 7: Ta chính là một người rất tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn ngượic lại muốn nhìn xem, nàng sẽ bịa thế nào!

Dạ Mộc đều muốn quỳ với hắn rồi! Hỏi vấn đề xảo quyệt như thế, sẽ không có bằng hữu đó có biết không?

"Đó là là bởi vì..."

Dưới ngọn đèn dầu, Dạ Mộc rối rắm cắn cắn môi dưới, suy nghĩ hết đường!

"Ta đánh ngươi, là vì nâng cao sức chịu đòn của ngươi! Ngươi chẳng lẽ không biết? Bị đánh nhiều, sức chịu đòn của thân thể sẽ trở nên mạnh mẽ, bây giờ nhìn không ra cái gì, nhưng thời khắc mấu chốt, có thể cứu mạng của ngươi!"

Nàng nói xong, gật đầu, bị cơ trí của mình chấn kinh rồi! Nàng đã bịa đến "thiên y vô phùng" thế rồi, lừa một oa oa chín tuổi, chắc không thành vấn đề gì đâu nhỉ?

Nàng một bộ dang nghiêm chỉnh nói hươu nói vượn, để Mặc Lâm Uyên rất muốn mở miệng trào phúng nàng vài câu, nhưng khi nhìn đến hai mắt sáng trong suốt của nàng, tràn ngập mong chờ nhìn mình, lời vạch trần này, quỷ thần xui khiến bị hắn nuốt trở vào.

"Thật không?" Cuối cùng hắn nở nụ cười, chỉ đẩy ra hai chữ ra ngoài, trên mặt tái nhợt gầy gò hiện lên một tia ngớ ngẩn.

"Đương nhiên là phải rồi!" Dạ Mộc vỗ ngực nói, "Sau này ngươi cùng ta sớm chiều ở chung, thì sẽ biết ta là hạng người gì! Ta là người tốt!"

Nàng nói xong, tiếp tục thoa thuốc cho hắn, dùng hành động chứng minh bản thân hảo tâm, mặt mày đều là ý cười, tựa hồ đang vì mình lừa được quá khứ mà vui vẻ.

Thời gian Dạ Mộc không chú ý, Mặc Lâm Uyên nhìn về phía nàng thật sâu, ánh nhìn trở nên phức tạp.

Kỳ thực ngày hôm nay, hắn trơ mắt nhìn ba nô lệ phía trước bị tên súc sinh kia ngược đến chết, hắn hận Dạ Mộc, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn!

Mà khi hắn bị bắt được, phản kháng thế nào đều tránh không thoát được, hắn tuyệt vọng, một khắc kia hắn vứt tất cả cừu hận qua một bên, tự thề với mình!

Nếu như hôm nay có người tới cứu hắn, bất kể là ai! Hắn nhất định sẽ đối tốt với người đó, tốt cả đời! Nhưng hắn không nghĩ đến chính là, người xông vào cứu hắn vậy mà lại là nàng.

Mặc Lâm Uyên lần thứ hai nhắm mắt lại nếu tính tình nàng đại biến, vậy hắn cứ tiếp tục xem cuộc vui được rồi, hắn ngược lại muốn nhìn xem, nàng rốt cuộc muốn làm cái gì!

Chờ Dạ Mộc bôi thuốc xong, phát hiện Mặc Lâm Uyên đã ngủ, dưới ngọn đèn, gương mặt của tuấn sấu (đẹp gầy) của hắn hơi giãn ra, nhìn qua thập phần vô hại.

Hắn đã từng dù là đi vào giấc ngủ, mi tâm cũng nhíu chặt lại, không nghĩ đến lúc này đây, khi hắn trước mặt "cừu nhân", lại có thể dỡ tâm phòng bị xuống mà ngủ mất, hắn nhất định là quá mệt mỏi.

Dạ Mộc thấy hắn như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, nàng cảm giác hài tử này vẫn là loại tương đối dễ nói lý, chỉ cần nàng đối tốt với hắn, đến lúc đó hắn có được Ấp Giới Đồ tìm được bảo tàng, đồ này vô dụng với hắn, sau đó nàng nói muốn lấy, hắn sẽ đưa. Nên, vẫn là phải thiết lập quan hệ tốt trước đã!

Dạ Mộc âm thầm suy nghĩ.

Dạ Tiểu Lang còn ở bên ngoài đếm sao, hắn nâng má, trong mắt tràn đầy kỳ vọng tương lai.

Trước khi hắn bị bắt tới làm nô lệ, là được sói nuôi lớn, nên, hắn rất tin tưởng trực giác của mình, trước khi nhìn thấy Dạ Mộc, hắn nghe nói "ác danh" của Dạ Mộc không ít, nhưng hôm nay nếu như không phải nàng, kết cục của hắn so với mấy nô lệ trước còn tệ hơn, chỉ bằng điểm này, hắn muốn đi theo nàng, hơn nữa, hắn tin tưởng vững chắc quyết định này sẽ không sai.

Tất cả đều làm tốt xong, chờ Dạ Mộc trở lại trên giường của mình, đã là đêm hôm khuya khoắc.

Kinh tâm động phách gà bay chó sủa một ngày cuối cùng kết thúc, nàng có loại như là đang nằm mơ, lại có cảm giác chân thật. Cúi đầu nhìn tay nhỏ bé đầy thịt của mình, tâm tình nàng dao động giây lát , sau đó nắm thật chặt quyền.

Sau này, chuyên tâm nuôi dưỡng đi! Đả động hắn -- có được Ấp Giới Đồ về nhà, chính là đơn giản như vậy! Bắt đầu từ ngày mai, nàng nhất định phải chế định một kế hoạch nuôi dưỡng hoàn mỹ.

Suy nghĩ một chút, nàng dần dần ngủ mất.

Vài ngày sau.

"Tiểu thư, không phải huấn luyện chúng ta làm đả thủ sao? Vì sao còn phải luyện chữ?" Dạ Tiểu Lang buồn bực hỏi, hắn thực sự rất ghét đọc sách a.

Theo Dạ Mộc vài ngày, Dạ Tiểu Lang nhạy bén phát hiện dưới bề ngoài "hung tàn" của Dạ Mộc, cất giấu một trái tim bình dị gần gũi, nên lá gan cũng càng lúc càng lớn.

Dạ Mộc hừ một tiếng, trước mặt đám hạ nhân, ngạo mạn nói, "Ngu xuẩn! Đả thủ của bổn tiểu thư làm sao có thể như chó săn bên người bọn công tử hoàn khố được, chữ lớn không biết một cái? Mang đi ra ngoài đều mất mặt! Muốn ngươi học thì ngươi học đi, học không tốt, xem ta lấy roi quất ngươi không!"

Tỳ nữ bên người vừa nghe tiểu thư an phận mấy ngày lại muốn động roi, ai nấy sắc mặt đều không tốt, cầu cứu nhìn Dạ Tiểu Lang.

Trong lòng Dạ Tiểu Lang biết Dạ Mộc chỉ nói thôi, nghiêm mặt cười nói, "Được rồi, nếu là tiểu thư phân phó, ta nhất định sẽ học tốt!"

Dạ Mộc gật đầu, sau đó nhìn về phía Mặc Lâm Uyên.

Mặc Lâm Uyên thật ra là biết chữ, nhưng hắn sáu tuổi từ hoàng cung Mặc Quốc trốn chết chạy ra, đã thật lâu không tiếp xúc qua hệ thống giáo dục rồi. Hơn nữa hiện tại phí đi học rất đắt, nên hắn thế nào cũng không nghĩ ra, Dạ Mộc tại sao lại để cho bọn họ đọc sách.

Lúc này thấy Dạ Mộc nhìn mình, hắn liền vội vàng gật đầu, "Ta cũng sẽ học thật tốt."

Dù sao, đọc sách với hắn mà nói là chuyện thật tốt, hắn không thể bỏ qua.

Thấy hai người bọn họ phối hợp như vậy, Dạ Mộc gật đầu, để những người không có nhiệm vụ ra ngoài, mời phu tử bản thân tự dùng tiền thỉnh đến.

Nàng nói với một phu tử lớn tuổi, "Ngươi, đi dạy hắn dạy hắn, bắt đầu từ Tam Tự kinh." Nàng chỉ vào Dạ Tiểu Lang.

Sau đó hướng một phu tử tuổi còn trẻ nói, "Ngươi, dạy hắn, bắt đầu từ Quốc Sách."

Dạ Tiểu Lang vừa nghe liền không phục, hắn chính là tiêu chuẩn của tính khí con nít, thấy người khác có, mình cũng muốn, vì vậy liền vội vàng hỏi, "Tiểu thư, vì sao ta học không giống hắn?"

Dạ Mộc vỗ vỗ bờ vai của hắn nói lời nói sâu xa đầy ý nghĩa, "Ngươi xem hắn dáng dấp ốm như vậy, vừa nhìn là biết sau này chính là phải đi trên đường mưu sĩ, làm sao so với loại văn võ song toàn như ngươi?"

Dạ Tiểu Lang nghe vậy nhìn Mặc Lâm Uyên một cái, sau đó dụng lực gật đầu! Thì ra tiểu thư coi trọng ta như vậy?

Hắn lập tức tỏ thái độ, "Tiểu thư yên tâm, sau này ta sẽ bảo vệ hắn!"

"Đúng đúng, hài tử ngoan!"

Mặc Lâm Uyên ở một bên nghe, về điểm tính khí con nít hầu như mất đi này cũng nổi lên, văn võ song toàn? Xác định không phải tứ chi phát triển, suy nghĩ giản đơn?

Nói chung, trước khi thương thế của Mặc Lâm Uyên còn chưa lành, Dạ Mộc sẽ cho bọn hắn học văn trước.

Chờ vết thương của Mặc Lâm Uyên đỡ hẳn, không ảnh hưởng hành động, Dạ Mộc sẽ bắt đầu dùng phương thức của mình huấn luyện bọn họ.

Đầu tiên chính là trung bình tấn!

Vì thể không thể biểu hiện quá quan tâm, Dạ Mộc phân phó một tỳ nữ trông chừng bọn hắn, bản thân đi ngủ trưa, ai biết một lát sau, bên ngoài lại truyền đến thanh âm tức giận của Dạ Tiểu Lang!

"Ngươi làm gì vậy? Thương thế hắn còn chưa khỏi mà!"

Tỳ nữ trong coi bọn hắn cười lạnh nói, "Tiểu thư nói một canh giờ chính là một canh giờ, hiện tại thời gian còn chưa tới, giả chết cái gì? Mau đứng lên!"

Dạ Mộc vừa nghe đã xảy ra chuyện, vội vã chạy đến xem, chỉ thấy sắc mặt Mặc Lâm Uyên tái nhợt được Dạ Tiểu Lang đỡ từ dưới đất lên, mà cánh tay hắn bị gai trên roi làm bị thương, đang chảy máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro