Chương 6: Ta ngược đãi ngươi là muốn tốt cho ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc nghe vậy, vừa quấn băng cho hắn, vừa phiền muộn nói.

"Bị khí thế bá vương của ngươi chinh phục còn không được sao."

"Cái gì?" Mặc Lâm Uyên không có nghe rõ.

Dạ Mộc thè lưỡi, làm bộ hung ác nói, "Bổn tiểu thư muốn ngươi sống liền sống, muốn ngươi chết liền chết, một tiểu nô lệ thiếu chút bị xoa tròn đè bẹp như ngươi, lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy!"

Mặc Lâm Uyên bị nghẹn một cái, còn chưa lên tiếng, Dạ Tiểu Lang liền bưng nước đến rồi.

Dạ Mộc khen hắn một câu, sau đó để hắn hỗ trợ, cùng nhau xử lý vết thương cho Mặc Lâm Uyên. Chủ yếu là nàng hiện tại quá nhỏ, tay nhỏ chân nhỏ, nước cũng bưng không nỗi, không thôi cũng không cần gọi người khác.

Bỏ ra cả đống công sức, Dạ Mộc cuối cùng cũng rửa sạch một lần vết thương trên người Mặc Lâm Uyên, nửa thân trên đang cởi trần của hắn không có một khối thịt lành lặn, thật đúng là đáng thương.

Nhìn vết thương trên vai Mặc Lâm Uyên vẫn còn chảy máu, vẻ mặt của Dạ Tiểu Lang âm trầm xuống, thấp giọng nói.

"Lưu Thái Úy kia thật không phải là thứ gì! A Cực không chịu khuất phục, hắn quyền đấm cước đá không nói, còn động đao! Nếu không phải A Cực tránh nhanh, một đao này sẽ không ở trên bả vai của hắn, mà là trên cổ. Cho dù khuất phục hắn cũng sẽ không có kết cục tốt, xế chiều hôm nay ta nhìn hắn đã giết chết ba người."

Hắn nhớ tới thảm trạng chết đi của tiểu nô lệ, ánh mắt tối sầm lại.

Dạ Mộc cũng cắn răng theo, phàm là người khi dễ kẻ yếu, ở trên người kẻ yếu tìm cảm giác cường đại, đều là một đám người cặn bã!

Vẻ mặt giận dữ của nàng rơi vào trong mắt Mặc Lâm Uyên, để hắn nghi hoặc càng sâu.

Dạ Tiểu Lang cũng nhớ tới, A Cực là tiểu thư cố ý đưa cho Lưu Thái Úy "nhận trừng phạt", hắn nói như vậy, tiểu thư sẽ không tức giận chứ? Hắn nghĩ mà có chút sợ che miệng lại, khiếp sợ nhìn nàng.

"Được rồi!" Vừa nhìn Dạ Mộc liền biết hắn đang suy nghĩ gì, "Sau này ta sẽ không thế nữa."

Thấy hai tiểu nam hài nghe xong đều chằm chằm nhìn về phía nàng, nàng nhịn không được ưỡn ngực lên tiếng nói!

"Người của Dạ Mộc ta muốn che chở, tuyệt đối sẽ không để hắn bị nửa điểm thương tổn!"

Phải biết rằng, tỉ số binh lính tử vong dưới tay nàng trước đây là thấp nhất, càng chưa nói đến bảo bọc hai tiểu hài tử!

Mặc Lâm Uyên không nói gì, Dạ Tiểu Lang lại thật cao hứng.

"Ta cũng sẽ cố gắng bảo hộ tiểu thư!"

"Ngoan!" Dạ Mộc một bộ dáng lão thành vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Ba hài tử đều trên giường bận rộn, dưới ngọn đèn mờ ảo, hai người mặc áo gai, một người mặc tơ lụa, cứ tưởng rằng sẽ không hòa hợp, vậy mà lại rất hài hòa.

Dạ Tiểu Lang hậu tri hậu giác nghĩ, hay là, tâm tình của tiểu thư quá tốt đi? Phảng phất rất sợ làm đau đối phương, người như vậy, thực sự như những nô lệ khác đã nói sao, tuổi còn nhỏ nhưng giết người không chớp mắt sao?

Mặc Lâm Uyên tuyệt đối là người có cảm giác đó sâu sắc nhất, trong lòng cũng càng chấn động! Dạ Mộc là tuyệt đối không có khả năng tỉ mỉ như thế, kiên nhẫn xử lý vết thương như thế, nàng rốt cuộc đang giở trò gì vậy?

Tốn biết bao công sức mới làm xong, Dạ Mộc lấy ra một bình nhỏ, nói với Dạ Tiểu Lang đang ngồi một bên, "Ngươi ra giữ cửa."

Dạ Tiểu Lang vội vã ra bên ngoài coi chừng, sau đó, Dạ Mộc mở nắp bình, một mùi rượu nồng đậm bay ra, nàng dùng rượu mạnh thấm ướt khăn, ngay lúc Mặc Lâm Uyên nhìn qua, liền dùng tay che cái miệng của hắn! Đồng thời, tay kia cố sức đặt khăn trên vai Mặc Lâm Uyên! Nhất thời, cả người hắn run lên!

"—— Ưmm! !"

Ánh mắt của Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt trừng đến lớn nhất, gân xanh trên cổ đều lộ ra! Tuy rằng Dạ Mộc vẫn là cười, nhưng ánh mắt đã có chút áy náy.

"Không tiêu độc vết thương dễ nhiễm trùng, ngươi nhịn một chút đi!"

Mặc Lâm Uyên bị nàng che miệng, ánh mắt tràn đầy tơ máu trừng nàng, lúc này bọn họ dựa quá gần, hắn có thể thấy rõ ràng sự không đành lòng trong mắt nàng, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay nàng truyền tới, còn có hô hấp tựa hồ mang theo hương sữa của nàng.

Cơ thể từ căng cứng, rồi từ từ buông lỏng xuống, nhưng cứ như vậy một hồi, cả người hắn đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Dạ Mộc khử độc xong cho bả vai hắn, thật nhanh giúp hắn bôi thuốc quấn vải.

Thủ pháp băng bó của nàng không bình thường, quấn cho hắn rất gọn gàng, sau đó trên vết thương từ roi trên người của hắn, thoa lên một chút thuốc mỡ.

Lúc này Mặc Lâm Uyên đã không khí lực ngồi nữa, hắn nằm ngửa trên giường, hít sâu một cái là có thể ngửi được huân trên y phục nàng không hợp với gian nhà rách nát này, đầu óc giống như bị người lấp một mớ bột nhão vậy, không tỉnh táo.

Hắn có phải đang nằm mơ hay không? Nhưng giấc mơ này cũng quá buồn cười, Dạ Mộc cứu hắn, còn bôi thuốc cho hắn, còn có thể dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn? Nếu không phải hắn điên rồi, thì chính là nàng điên rồi!

Ánh mắt hắn có chút mất tập trung nhìn về phía Dạ Mộc, lúc này nàng đang cúi đầu quỳ gối trên giường, thân thể cuộn thành một đoàn nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng, phảng phất đang đối mặt với đại sự gì đó!

Dạ Mộc đang chuyên tâm thoa thuốc, thình lình chợt nghe được thanh âm của Mặc Lâm Uyên.

"Ngày hôm nay, ta bởi vì ám sát ngươi, mới bị ngươi đưa đi tiền thính."

Dạ Mộc sửng sốt, vô vị nói, "Ta chỉ là muốn hù dọa ngươi một chút."

Mặc Lâm Uyên nghe rồi, không thể không cười lạnh.

"Hơn mười ngày trước, ngươi cướp ta vào phủ vì để cho ta nghe lời, ngươi dùng roi quất ta, giam ta chung một chỗ với sói, để ta đeo miếng kính hộ tâm né tránh ở trong lồng, để ngươi chơi trò bắn tên."

Mỗi một chữ hắn nói, đều là nhắc nhở bản thân, bản tính của Dạ Mộc có bao nhiêu tàn nhẫn, mình không thể bị nàng mê hoặc.

Mà Dạ Mộc nghe mỗi một chữ, đầu thấp thêm một phần, đến cuối cùng, nàng đều muốn bóp chết tên đại thần xuyên không!

Có thể cho nàng một thân phận tốt một chút hay không? Để cho nàng xuyên vào người nữ phụ từng ác độc ngược đãi nam chủ, là cố ý không muốn để cho nàng có được Ấp Giới Đồ sao? Có thể chơi đùa khoái trá hơn hay không! Không được! Nàng nhất định phải tăng thiện cảm, phải làm thế nào mới có thể làm cho đối phương thay đổi cách nhìn với nàng? Dạ Mộc mím môi, vắt hết óc nghĩ.

"Kỳ thực ta cướp người vào phủ, là có nguyên nhân! Bởi vì... Bởi vì ta thấy có người đang đuổi giết ngươi, nhưng tướng quân phủ ta lại rất an toàn, ta mới mang ngươi về!"

Mặc Lâm Uyên nghe vậy, ánh mắt vốn nửa khép hờ đột nhiên mở to, có chút cảnh giác nhìn nàng, đột nhiên hoài nghi nàng có phải đã biết gì rồi hay không, cho nên mới thay đổi thái độ.

Dạ Mộc không chú ý tới ánh mắt của hắn, trái lại hai mắt sáng ngời! Nàng biết nói thế nào rồi!

"Sau đó cho ngươi đấu với sói, là muốn rèn đúc ngươi! Bởi vì chỉ có thực chiến, mới là cách cường đại nhanh nhất."

Mặc Lâm Uyên hừ nhẹ một tiếng, căn bản không tin, tuy rằng trình độ thực chiến của hắn quả thực đạt được trong thời gian cực ngắn, nhưng đây tuyệt đối không phải mục đích vốn có của nàng.

"Về phần đem ngươi nhốt ở trong lồng làm bia ngắm cho ta là muốn huấn luyện năng lực phản ứng của ngươi! Đúng, chính là như vậy! Lẽ nào ngươi chưa nghe nói qua sao? Chỉ có thời gian đối mặt với tử vong, tiềm lực của con người mới có thể tăng lên vô hạn! Nên ta làm những thứ này, cũng là vì tốt cho ngươi thôi! Ngươi nhìn ánh mắt chân thành của ta."

Dạ Mộc chăm chú nhìn hắn, không sai, nàng chính là một người làm chuyện tốt không cầu người hiểu!

Mặc Lâm Uyên nhịn không được cười nhạo một tiếng, thấp giọng hỏi, "Vậy ngươi mỗi ngày dùng roi đánh ta thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro