Chương 5: Ngươi muốn làm gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng nói như vậy, người khác đều lộ ra biểu tình "Quả nhiên là thế". Bởi nói, tiểu thư làm sao có thể đột nhiên đổi tính tốt với người khác được, thì ra là vì huấn luyện đả thủ.

Bên kia, hơn hai canh giờ, cũng đủ Dạ Lệ có được tin tức Lưu Thái Úy truyền đến.

Có người nói Hoàng Đế tối hôm qua từng bí mật triệu kiến một vị thái y, mà vị thái y kia, sáng sớm hôm nay chết bất đắc kỳ tử, nếu là bình thường, tin tức này không coi vào đâu, chiến quốc loạn thế, mạng người không đáng giá tiền nhất, chết một thái y không ai quan tâm, thế nhưng liên hợp một câu "Đế Vương bệnh nặng" kia của Dạ Mộc, không thể không để người tỉnh ngộ.

Lẽ nào, Hoàng Đế thực sự sinh trọng bệnh? Nếu không, vì sao phải bí mật xử tử một thái y?

Lưu Thái Úy thiên ân vạn tạ trong thư, nói nếu không phải Dạ Mộc nhận được tin tức, lúc này hắn ta đã bị động rồi.

Dạ Lệ cũng không đem để chuyện này để trong lòng, điều ông ta quan tâm hơn là hắc y nhân kia là ai, hơn nữa, hắn có chuyện vì sao không nói thẳng mặt, mà là cần Dạ Mộc truyền tin tức? Rốt cuộc có mục đích gì?

Mang theo các loại nghi hoặc và đề phòng, Dạ Lệ kêu Dạ Mộc lên.

Lần này, Dạ Mộc trấn định hơn, người đến là len lén tới gọi nàng, cẩn thận như vậy, cũng có nghĩa là Dạ Lệ không phải tìm nàng qua đó để chịu phạt, xem ra nàng thành công rồi, Hoàng Đế thực sự bệnh nguy, cho nên nàng vui vẻ đi qua.

"Phụ thân."

Dạ Mộc cung kính hành lễ, người trong nhà đều rất sợ ông ta, trước kia cũng thế, cho nên nàng giả cũng phải giả sợ hãi.

"Ừ." Trong ánh nến, Dạ Lệ đang xem một tờ văn hàm, thấy nàng nhu thuận, tiếng như hồng chung gọi nàng đứng lên.

"Chuyện ngày hôm nay..." Ông dừng một chút, quan sát biểu tình của Dạ Mộc, đã thấy vẻ mặt Dạ Mộc bất an chờ đợi nhìn ông, ông ta mới buông lòng nghi ngờ nói.

"Chuyện ngày hôm nay là thật, ngươi làm rất tốt! Đúng lúc nói cho vi phụ biết, nên vi phụ muốn thưởng ngươi! Nói, ngươi muốn cái gì?"

Một tảng đá trong lòng Dạ Mộc rơi xuống đất, làm bộ cao hứng nói, "Phụ thân, có thể giúp người ta thật cao hứng! Mộc nhi không cần ban thưởng, bất quá, nếu như có thể, người có thể ban thưởng ta chút thuốc trị thương tốt nhất không?"

Lông mày rậm của Dạ Lệ vừa nhíu, nghĩ đến chuyện lúc sáng, có chút không vui nói, "Chẳng lẽ là vì tiểu nô lệ kia?"

Dạ Mộc gật đầu, "Đúng! Tên đó kiêu ngạo khó thuần kia, ta không thuần phục hắn không được, nhưng lại sợ ra tay quá ác trực tiếp đánh chết hắn, cho nên muốn đòi chút dược tốt, để hắn chết chậm một chút!"

Nàng nói lời này, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, hệt như nàng lúc trước, Dạ Lệ thấy thế, hài lòng nở nụ cười, "Được, đợi lát nữa vi phụ cho ngươi mấy bình thuốc trị thương ngự tứ! Đối với loại người không nghe lời này, chính là phải đưa chút lợi hại cho hắn nhìn, ngươi làm rất tốt, giống ta!"

Dạ Mộc cũng ở một bên cười làm lành, trong lòng lại nghĩ, giáo dục hài tử như thế, thảo nào Dạ gia xong đời nhanh như vậy.

Sau khi đạt được mục đích, Dạ Lệ nghiêm nghị nhắc nàng nghìn vạn lần không được đem chuyện "Hoàng đế bệnh nguy" nói ra ngoài, trong nhà, hắn đã hạ lệnh câm miệng, còn bảo nàng giám sát hai nô lệ, không nên nói chuyện này lung tung.

Dạ Mộc đoán, nếu như không phải sợ chết quá nhiều người đưa tới nghi kỵ, Dạ Lệ có thể càng muốn giết chết hết tất cả những người biết chuyện! Bao gồm nàng.

Đối mặt người thủ đoạn độc ác như vậy, nàng phải cẩn thận là hơn.

Sau khi cầm thuốc trị thương trở về, Dạ Mộc chờ tất cả mọi người ngủ hết, len lén chạy ra ngoài.

Bởi vì sợ bị cao thủ ám sát, Dạ Lệ điều tất cả thủ vệ trong phủ đến chỗ ở của hắn, nên Dạ Mộc muốn làm chút gì, đều thập phần thuận lợi.

Nàng vừa vào liều cỏ nơi nô lệ ở, liền nhíu nhíu mày, cái nhà này âm u ẩm ướt không nói, còn có mùi móc vô cùng nặng, người ở tại loại địa phương này, không bệnh cũng ép ra bệnh.

Mà tiểu viện của nàng lại đầy người ở, xem ra ngày mai phải nghĩ biện pháp, để cho bọn họ đến ở trắc phòng của nàng.

"Ai?"

Dạ Mộc vừa tiến đến, Mặc Lâm Uyên liền tỉnh, hắn vừa ra tiếng, Dạ Tiểu Lang cũng tỉnh, "Làm sao vậy?"

Chờ bọn hắn ngồi dậy, liền thấy Dạ Mộc đứng ở cửa, tất cả giật mình.

"Suỵt!" Dạ Mộc làm một động tác chớ có lên tiếng, nhỏ giọng đi đến.

Váy ngủ ti chất đẹp đẽ quý giá dưới ngọn đèn duy nhất ở bên trong phòng chiếu rọi xuống, lóng lánh mỹ lệ sáng bóng, Dạ Mộc mảy may để ý làn váy của mình kéo lê trên mặt đất, bởi vì vóc dáng thấp, nàng cơ hồ là dùng cả tay chân để bò lên giường.

"Tiểu... Tiểu thư."

Dạ Tiểu Lang có điểm bất an, sau đó chỉ thấy Dạ Mộc ném cho hắn một bọc giấy.

"Cơm nước của hạ nhân ăn không đủ no phải không? Ăn cái này đi!"

Dạ Tiểu Lang một tay bắt được, ngửi được mùi thịt gà, nhất thời, nước bọt đều sắp chảy ra!

"Tiểu thư!" Hắn cảm kích nhìn Dạ Mộc.

"Ăn đi!"

"Dạ!" Dạ Tiểu Lang nhìn Mặc Lâm Uyên một cái, sau đó ngồi ở trên giường ngốn nga ngốn nghiến ăn đùi gà.

Mặc Lâm Uyên lại không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Dạ Mộc, cảnh giác hỏi.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Dạ Mộc thở dài, thực sự là cứng đầu mà, lúc này cũng không biết phục một chút sao?

Nàng lắc lắc thuốc trị thương trong tay, "Bọn họ băng bó cho ngươi phỏng chừng cũng chỉ qua loa đi? Vết thương trên vai ngươi, nếu xử lý không tốt dễ xảy ra vấn đề."

Nàng nói như vậy, Mặc Lâm Uyên càng thêm cảnh giác, hắn ngồi ngay ngắn, từng chữ từng câu hỏi, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dạ Mộc hừ một tiếng, "Ta nói, muốn bồi dưỡng các ngươi làm đả thủ, nếu các ngươi tàn phế hoặc chết đi, ta lại phải tìm người khác, mất nhiều hơn được? Hơn nữa, có người nói chuyện với tiểu thư như ngươi sao? Ép hỏi chút nữa, ta ném ngươi đi nuôi hổ luôn đấy tin hay không?"

Lúc này Mặc Lâm Uyên mới không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm bình thuốc nghĩ, lẽ nào vị đại tiểu thư này lại muốn ra thủ đoạn chỉnh người gì mới?

Nhưng hắn mất máu quá nhiều, chỉ là ngồi một lát như thế, trên người đã ra một tầng mồ hôi mỏng, chứ đừng nói đến phản kháng.

Thấy hắn ngoan ngoãn, Dạ Mộc dùng kéo vàng bản thân mang tới, cắt băng trên người của hắn ra.

Mùi máu tươi nồng nặc toát ra, Dạ Mộc đoán không lầm, bởi vì là đối xử với nô lệ, bọn họ vô cùng đơn giản thô bạo xử lý lại một chút cho Mặc Lâm Uyên, nếu không phải thể chất của hắn tốt, hẳn đã phát sốt rồi.

Không tiếng động thở dài, nàng nói với Dạ Tiểu Lang một bên, "Ăn mau đi, ăn xong thì qua hỗ trợ!"

"Vâng, tiểu thư!" Dạ Tiểu Lang hai ba ngụm liền ăn xong thịt gà, lại đang lau lau dầu trên tay xuống chiếu.

Dạ Mộc im lặng nhìn hắn, "Đi rửa tay đi,rồi mang một chậu nước sạch đến đây."

"Vâng!" Dạ Tiểu Lang có chút ngượng ngùng, vội vã đi, nhìn tinh thần hừng hực đó, tựa hồ buổi tối mới là sân nhà của hắn.

Dạ Tiểu Lang đi rồi, Mặc Lâm Uyên vẫn luôn nhắm hai mắt tùy ý Dạ Mộc bài bố đột nhiên mở miệng.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Bắt đầu từ lúc hôm nay nàng tới cứu hắn, vị đại tiểu thư này liền rất khác thường, nàng muốn giết hắn lại muốn buông tha, đến cuối cùng thay đổi thái độ, sát ý đối với hắn hoàn toàn biến mất.

Những thứ này làm tâm tình mâu thuẫn, tất cả hắn đều cảm nhận được, cho nên mới nghi hoặc, hoài nghi nàng có mục đích riêng. Dù sao hơn nửa đêm tự mình xử lý vết thương cho một "Nô lệ", mặc kệ lý do đường hoàng bao nhiêu, đều không phải là chuyện Dạ Mộc trước kia sẽ làm.

Nghĩ đến chỗ này, hắn chậm rãi ép hỏi, "Hoặc là nói, vì sao ngươi muốn giết ta, lại không động thủ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro