Chương 4: Làm thế nào để tăng độ hảo cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mũi kiếm đâm vào cổ của tiểu nam hài, nhưng cũng chỉ đâm vào một chút, liền dừng lại.

Nàng rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng ngay trong nháy mắt mũi kiếm vừa chạm da thịt, nàng phát hiện mình vẫn là không xuống tay được!

Thân là quân nhân tinh thần trọng nghĩa, làm cho nàng thực sự không có biện pháp giết chết một hài tử tay không tấc sắt, nếu như đối phương sau này là một bạo quân, nàng còn có thể nói mình đang vì dân trừ hại, nhưng nàng biết rất rõ, hài tử này, sau này là thiên cổ nhất đế thống nhất Trung Nguyên!

Nhìn có máu chảy chọc theo cổ hắn, khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Mộc nhăn lại, ngữ khí băng lãnh.

"Vậy bây giờ thì sao? Ngươi hận ta hay không?"

Không thể do dự nữa, muốn giết cứ giết, vô tội thì thế nào, nàng xuyên đến nơi không biết tên này, lẽ nào không phải vô tội sao?

Nghĩ như vậy, ánh mắt của nàng trở nên kiên định lần nữa, so với trước sát khí càng mãnh liệt, để mọi người quỳ trên mặt đất đều run rẩy.

Mặc Lâm Uyên vẫn không nhúc nhích, tử vong kề mặt, để nhịp tim của hắn không tự chủ được nhanh hơn, hắn biết rõ, đối phương muốn giết hắn, sát khí kia thật sự là quá mãnh liệt! Nhưng hiện tại nàng lại đang do dự, có thể chỉ cần một câu nói của hắn, nàng sẽ làm ra một quyết định hoàn toàn khác biệt.

Nhưng, muốn hắn nói không hận sao?

Mặc Lâm Uyên bi thương cười một tiếng, nhìn nàng, gằn từng chữ.

"Ngươi muốn giết thì cứ ra tay, ta, không lời có nào để nói."

Chỉ là nghĩ đến thù mẫu phi bị giết, mối hận mẫu tộc bị diệt, nụ cười của hắn càng tuyệt!

Nếu như hôm nay không chết, hắn nhất định sẽ làm cho tất cả những người từng lăn nhục hắn hại hắn, trả giá gấp trăm nghìn lần!

Dạ Mộc bị nụ cười của hắn làm choáng mắt, đáy lòng rung động, tay đặt trên chuôi kiếm, tựa như không cầm nổi.

Phải có bao nhiêu thâm thù đại hạn, mới có thể làm cho một hài tử chín tuổi lộ ra nụ cười như vậy.

Lưu lạc làm nô, đao kiếm nhập thịt cũng không chịu bẻ gẫy ngạo cốt của mình, nàng chẳng lẽ muốn giết một người như vậy sao?

Trong nháy mắt, Dạ Mộc cảm thấy kiếm trong tay như nghìn cân nặng, động tác đâm xuống dễ dàng như vậy, làm thế nào cũng không làm được.

Cuối cùng, chỉ nghe "Loảng xoảng" một tiếng, kiếm rơi trên mặt đất, Mặc Lâm Uyên che cổ đang chảy máu của mình, kinh ngạc nhìn nàng.

Sau đó chợt nghe Dạ Mộc từ trên cao nhìn xuống phân phó, "Mang về, chữa lành cho hắn."

Tất cả mọi người thở phào một cái! Không chết người là tốt rồi, không chết người là tốt rồi! Sau đó vội vã làm việc.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, bọn họ cũng không dám thở mạnh, khí thế của hai hài tử này thật mạnh, đối chọi gay gắt, thật giống như người khổng lồ đang đánh nhau vậy, nên lúc này kết thúc, để cho bọn họ đều có cảm giác tránh được một kiếp.

Mà trong những tiểu nô lệ khác vẫn quỳ ở một bên, đột nhiên có một nam hài xông tới!

"Đại tiểu thư! Thỉnh người cũng thu nhận ta đi, ta cái gì cũng biết làm! Cái gì cũng nguyện ý làm!"

Nam hài nói lời này một thân hắc y, lông mày rậm mắt to, hai mắt lấp lánh hữu thần.

Vừa rồi Lưu Thái Úy đối với Mặc Lâm Uyên thế nào, hắn đều nhìn ở trong mắt, sợ ở trong lòng, nên bây giờ nói chuyện, thanh âm đều đang run rẩy, nhưng thắng ở chỗ trấn định.

Hạ nhân và những đầy tớ khác cũng không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, tiểu gia hỏa này có biết cái gì mới là ổ sói hang hổ hay không? Lại chủ động muốn tiểu thư thu giữ hắn?

Vừa nghĩ tới thủ đoạn dằn vặt người của tiểu thư, tất cả mọi người đều thở dài cho tiểu nô lệ không biết gì này.

Tâm trạng Dạ Mộc ban đầu còn u ám, khi nhìn đến tiểu nam hài này, không nhịn nở một nụ cười.

Hài tử này không tệ, mắt đầu tiên nhìn qua, cũng rất phù hợp khẩu vị của nàng.

"Được, cùng mang đi đi!"

"Vâng."

Tỳ nữ và hạ nhân không dám chậm trễ, liền vội vàng đưa hai tiểu nô lệ đi đến sân viện nơi Dạ Mộc ở. Mặc kệ tiểu thư muốn giày vò bọn hắn thế nào đều được, chỉ cần đừng giày vò bản thân mình là tốt rồi.

Ra đại sảnh, ánh ắng mùi hoa đập vào mặt, để Dạ Mộc nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, dưới bầu trời xanh thẳm, các căn gác gỗ trước mặt tinh xảo mà khí thế, chóp mũi tựa như còn có mùi hương của gỗ.

Chân thật như vậy, để cho nàng thực sự không có biện pháp nào xem đây là thế giới trong sách.

Trước đó nàng cảm thấy nơi này là giả, chỉ là bởi vì thế giới này, không phải lịch sử nàng đã biết, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như quyển sách này ghi lại, là lịch sử thế giới song song thì sao? Vậy dù nàng giết nhiều người hơn nữa, cũng chỉ có thể sửa lịch sử, mà không thể trở về nhà.

Nghĩ đến phụ thân đáng sợ của thân thể này, nghĩ đến Hoàng Đế tương lai tuổi còn nhỏ, nghĩ đến nơi nàng xuyên qua chính là một thời không chiến hỏa không ngừng, còn có Ấp Giới Đồ cái quỷ gì đó, Dạ Mộc yếu ớt thở dài, luôn cảm thấy tương lai là một mảnh ảm đạm.

Hơn hai canh giờ sau, Dạ Mộc rốt cuộc sắp xếp rõ suy nghĩ và tình cảnh hiện tại của mình, kế tiếp, là xử lý vấn đề của nam chủ như thế nào.

Nhìn hai nam hài chưa lớn trước mặt Dạ Mộc thật muốn thở dài! Nàng là bộ đội đặc chủng, cũng không phải giáo viên mầm non! Tại sao phải chuyển kiếp tới đến đây giữ trẻ?

Nhưng không còn cách nào, nếu như thế giới này là thật, vậy nàng vì trở về, cũng chỉ có thể đi tìm Ấp Giới Đồ đã định trước sẽ bị nam chủ lấy được, từ đó suy ra, nàng không muốn tăng thiện cảm với nam chủ là không được!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Mộc khốn khổ ép nhíu chung một chỗ, vốn là mặt trứng tròn tinh xảo rút đi lệ khí, càng lộ ra ngọc tuyết khả ái!

Nhưng mọi người cũng không dám nhìn nhiều hơn, tiểu thư thích người khác lộ ra vẻ mặt sợ hãi với nàng nhất, nếu như không sợ, liền chỉnh đến khi sợ mới thôi, nên lúc này Dạ Mộc không nói lời nào, trong phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí thập phần đông lạnh.

"Ngươi, tên gọi là gì?"

Dạ Mộc hỏi tiểu nam hài mặc đồ đen kia, hắn nhìn qua dáng vẻ chừng mười tuổi, có thể vừa làm nô lệ không lâu, dáng dấp đặc biệt rắn chắc, gầy gò hữu lực, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, dường như còn mang theo một điểm lục sắc, thật giống như sói, khó trách Lưu thái úy sẽ chọn xuống tay nam chủ trước.

Hắn quỳ xuống, lớn tiếng nói.

"Bẩm tiểu thư, ta không có tên!"

Trong lòng Dạ Mộc đột nhiên có chút thương hại, đến tên cũng không có, xem ra cũng là một cô nhi.

"Vậy ngươi sau này cùng họ với ta, tên Dạ Tiểu Lang, là chữ Lang trong con sói."

Sói là một loại sinh vật lợi hại, mong muốn sinh mệnh lực của hài tử này sau này, sẽ cường đại như dã thú!

Dạ Tiểu Lang rất thích cái tên này, hai mắt có chút tỏa sáng!

"Dạ Tiểu Lang tạ tiểu thư ban tên, ban họ cho!"

Hắn lần thứ hai dập đầu, Dạ Mộc vốn không quá thích người khác dập đầu, nhưng lúc này, nàng tốt nhất không nên biểu hiện quá khá thường.

Tầm mắt vừa chuyển, rơi vào trên người Mặc Lâm Uyên, đương nhiên, hắn hiện tại dùng tên giả A Cực.

Lúc này hắn đã được băng bó đơn giản, trên mặt gầy gò tinh xảo bời vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt, nhưng đôi mắt đen như mực lại rất bén nhọn, lưng thẳng tắp, có một loại kiên cường bất khuất.

Dạ Mộc nghĩ thầm, nam chủ tuy rằng ăn rất nhiều khổ, nhưng  sắc bén vẫn còn đó, chính vì như vậy, sau này hắn mới có thể trở thành là minh quân cương trực công chính một đời, quả nhiên, ngạo cốt là thứ trời sinh, mà loại làm quân nhân như nàng đây, thưởng thức nhất là người có cốt khí.

Bất quá nam chủ bây giờ còn chưa tín nhiệm nàng, nên chuyện Ấp Giới Đồ, nàng tạm thời không thể nói với hắn.

Nàng sờ sờ cằm, lớn tiếng nói, "Về phần ngươi, A Cực, sau này ngươi giống như Tiểu Lang, làm hạ nhân thiếp thân của bổn tiểu thư! Ta muốn đem các ngươi huấn luyện thật lợi hại, làm đả thủ cho bổn tiểu thư!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro