Chương 70: Giải phóng ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt trách trời thương dânn của hắn, hiện ra một tia sầu khổ, ngay vào đúng lúc này này, Văn Phong còn mang đến một tin ngoài ý muốn cho hắn.

"Vô Thanh đại sư." Văn Phong vẫn luôn phụng mệnh bảo hộ Dạ Mộc, đi tới cười nói với hắn, "Cảm tạ đại sư trong khoảng thời gian này chiếu cố tiểu thư chúng ta, bất quá Bệ Hạ đã tìm được Bích Hoa đại sư vào cung tương trợ, sau đó, Bệ Hạ sẽ đón tiểu thư đi."

"Bích Hoa?" Vô Thanh nhìn tiểu cô nương chỉ có bảy tuổi trên giường, trong lòng lâm vào giằng co.

Hắn biết Bích Hoa, một vị lão nhân y thuật vô song, đức cao vọng trọng, nếu hắn đến rất dễ dàng sẽ biết tình huống thân thể bây giờ của Dạ Mộc, còn có thể dùng phương thức huỷ bỏ võ công, giúp Dạ Mộc thoát khỏi con đường khát máu giết người.

"Đúng." Văn Phong tựa hồ cảm thấy cao hứng vì sắp được về bên người Mặc Lâm Uyên, thành khẩn nói tạ ơn.

"Trong khoảng thời gian này, làm phiền đại sư rồi!"

Hắn nói xong, để người chuẩn bị đưa Dạ Mộc rời đi, hoàn toàn không có chú ý tới nét mặt của Vô Thanh hòa thượng, cái loại biểu cảm gần như nóng nảy, đó là biểu cảm hắn chưa từng có.

Nhưng bên kia, Mặc Lâm Uyên đã bị phục kích!

Khi Mặc Lâm Uyên thỉnh Bích Hoa đại sư xuất sơn thì, lại ngoài ý muốn phát hiện Bích Hoa đại sư đã chết thảm trong nhà! Một giây kế tiếp, vô số sát thủ chen chúc tới, đánh Mặc Lâm Uyên trở tay không kịp!

Cũng may Mặc Lâm Uyên chuẩn bị đầy đủ, đánh lui toàn bộ thích khách, nhưng nghĩ đến Thái Hoàng Thái Hậu có thể trước một bước giết chết Bích Hoa, Mặc Lâm Uyên thập phần lo lắng Dạ Mộc ở chùa!

Nên Mặc Lâm Uyên đánh đuổi địch nhân xong, cũng không trở về cung, mà là tập hợp nhân thủ, vội vã chạy tới Thiên Thụ Tự!

Một kích không trúng Thái Hoàng Thái Hậu vốn vô cùng tức giận, nhưng sau khi biết được hành động của Mặc Lâm Uyên, bà ta híp mắt một cái, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm vô cùng đáng sợ trong đầu, càng không thể khống chế!

"Người đâu, mau chóng mang khẩu dụ của ai gia đi tìm Văn Thừa Tướng, Chung Thượng Thư, cùng với Chu Thái Úy, ai gia, muốn mượn tử sĩ!"

Mưa to tầm tả vào ban đêm, ba đạo khẩu dụ nhanh chóng hạ xuống, cơn tức của Triệu Vân Cầm tích góp từng tí một trong mấy tháng này, rốt cuộc tối hôm nay cũng bạo phát!

Nếu tên nghiệp chướng đó lúc này còn nhớ thương tới người khác, cơ hội tốt như vậy, sao bà ta không lợi dụng chứ, để Mặc Lâm Uyên chết ở đó!

Vì thắng lợi, người của Thái Hậu hầu như dốc hết toàn lực, đầu năm nay muốn bồi dưỡng một đại sư nội công thập phần gian nan huống chi là mấy trăm người. Cùng lúc đó, nhận được khẩu dụ của Thái Hoàng Thái Hậu mấy tộc trưởng đại gia tộc, trầm tư sau một lát, đáp ứng phái toàn bộ tử sĩ của bản thân ra!

Mặc Lâm Uyên đăng cơ thời gian không dài, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, đã chứng minh hắn không phải một người dễ gạt gẫm, người như vậy thực sự quá chặn đường, có cơ hội, bọn họ không bằng giúp Thái Hoàng Thái Hậu một tay, để kẻ ngu dốt kế vị, thế lực gia tộc của chính bản thân mới có thể phát triển.

Dưới xu thế dã tâm, mấy phương nhân mã hội hợp, gần năm trăm đại sư nội công tạo thành đội ngũ đáng sợ! Tới gần chỗ của Mặc Lâm Uyên, trong mưa to, từng động tác của bọn họ hết sức quỷ mị, sát khí bức người!

Nhiều người như vậy, tuyệt đối là nhân số mà các tiểu quốc khác khó mà đạt được, nên lúc này đây, Thái Hoàng Thái Hậu thật đúng là không tiếc giá cao liều mạng, dù sao bên người Mặc Lâm Uyên dù là mang theo người, cũng hao tổn một ít, hiện tại hắn không ở hoàng cung, lúc này không thừa thắng xông lên, còn chờ lúc nào?

Hầu như thích khách xuất hiện cùng một lúc, Mặc Lâm Uyên cũng nhận được tin tức, Thái Hoàng Thái Hậu vì khiêu khích Mặc Lâm Uyên, công bố muốn huyết tẩy Thiên Thụ Tự, bao gồm cả Dạ Mộ.

Bởi vậy, Mặc Lâm Uyên dù là muốn đi cũng không thể đi nữa, chí ít, muốn đi cũng muốn mang theo cả Dạ Mộc!

"Bệ Hạ, chúng ta vẫn là hồi cung đi! Bằng không đi quân doanh! Theo tin tức, người Thái Hậu lúc này đây phái ra không phải số ít, chúng ta không phải là đối thủ!"

Dù sao Mặc Lâm Uyên mới nắm quyền, không có khả năng có nhiều nhân thủ như Thái Hậu xác nhập với những thế gia khác.

Sắc mặt Mặc Lâm Uyên nghiêm trọng, nước mưa chảy xuôi theo gò má của hắn, rửa đến hai mắt của hắn càng thêm chiếu sáng!

"Ngươi cầm lệnh bài của Trẫm đi chỗ quân cơ điều binh, mặt khác, thông báo Thái Phó, đám người Tư Mã cấp tốc viện trợ."

Đã sớm làm tốt chuẩn bị đấu tranh nội bộ, sắc mặt bình tĩnh Mặc Lâm Uyên yên lặng nói, "Bọn họ muốn đánh, Trẫm phụng bồi đến cùng, nếu như không có đầy đủ đại sư nội công, vậy dùng quân đội hơn gấp mười lần để ngăn cản!"

Dù sao Thiên Thụ Tử, hắn bảo hộ chắc rồi!

Lúc này bên trong Thiên Thụ Tự, Vô Thanh căn bản không biết vùng đất hoang vu rộng lớn bên dưới ngôi chùa chuẩn bị biến thành một tiểu chiến trường, lúc này hắn cầm châm, gặp phải vấn đề khó khăn lớn nhất cả đời này.

Đâm xuống, mạnh mẽ đánh thức Dạ Mộc, nghĩa là sớm thúc đẩy ác ma trong cơ thể nàng.

Không đâm xuống, chờ Dạ Mộc tự nhiên tỉnh lại, có ít nhất mười năm, nàng sẽ trở thành lực lượng đáng sợ nhất bên người Tân Đế.

Mười tám năm trước nay, mỗi một ngày hắn đều cứu người, quyên giúp người nghèo, giúp người chữa bệnh, hóa giải tai ương, nhưng nếu châm này cắm xuống, hắn sẽ không còn là đại sư trước kia nữa.

Trước đó hắn không muốn cứu người của Mặc Lâm Uyên, chính là sợ ngày hôm nay, thế nhưng người rốt cuộc vẫn là đưa đến tay hắn, có thể đây là thiên ý.

Vì bảo hộ tăng nhân Thiên Thụ Tự, Mặc Lâm Uyên tận lực phong bế tin tức mọi người vào núi, chờ sát thủ đến, Mặc Lâm Uyên mới biết được trong tay thế gia, có lực lượng đáng sợ dường nào! Hơn nữa đại sư nội công lần này còn đều là tử sĩ! Không có nội lực trên trăm năm, ai dưỡng ra được!

Binh sĩ giao chiến với sát thủ, trở thành tàn sát đơn phương của đại sư nội công, bất quá Mặc Lâm Uyên mượn ưu thế địa hình và mưa to, chiếm bãi đất, vẫn là cho đối phương đả kích không nhỏ.

Hơn năm ngàn binh sĩ chống lại năm trăm đại sư nội công, trận tranh đấu phạm vi nhỏ này bạo phát tới thập phần đột nhiên, thế nhưng đối lập mấy tháng tranh phong này, lại tích tụ đã lâu.

Dường như mười mấy năm rồi, Triệu Vân Cầm thuận buồm xui gió, chưa từng có chịu thiệt trên thân người nào, huống chi là bị một con sói con từ trước đến nay không đặt vào mắt cắn một cái, sát ý trong ngực chồng chất đã lâu.

Mà Mặc Lâm Uyên nhìn như ôn nhu, kì thực lại là thuộc phái hành động sát phạt quả quyết, để hắn ở bên người Triệu Vân Cầm làm nhỏ, chịu đánh chịu đâm, nếu là lúc trước Mặc Lâm Uyên sẽ thế, thế nhưng hắn còn có người muốn bảo vệ, thì sẽ không!

Một bên Thái Hoàng Thái Hậu đắc thế đã lâu, một bên Ấu Đế nghé con mới sinh không sợ cọp, trận giao phong này tới coi như chậm.

Ở dưới chân núi càng đánh càng kịch liệt, ở trong lòng Vô Thanh lớn tiếng xin lỗi Phật tổ một nghìn lần, sau đó chậm rãi, đâm ngân châm vào trên người Dạ Mộc.

Hắn không chỉ để Dạ Mộc tỉnh lại, hắn còn phải thôi thúc năng lượng còn chưa tiêu hóa trong cơ thể Dạ Mộc, để cho nàng trở nên càng thêm kích động.

Nàng sẽ trở lại bên người người nàng thân cận, thế nhưng một hài tử chỉ có bảy tuổi, tâm trí không hoàn toàn ổn định, căn bản không hiểu tự khống chế, nàng cũng sẽ hung hăng tổn thương người bên cạnh nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro