Chương 71: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tử Hư, ngươi lập tức đi tiếp ứng cho Văn Phong, đưa Dạ Mộc đi trước!"

Trong lòng Mặc Lâm Uyên biết dù là người của bọn họ hơn đối phương gấp mười lần, cũng không thể nào là đối thủ của đại sư nội công, kế hiện nay, chính là sau khi cứu Dạ Mộc, trực tiếp chạy tới quân doanh ngoại ô, an toàn mới có bảo đảm.

"Vâng!" Tử Hư lĩnh mệnh, vội vã dẫn người chạy lên núi, sau khi đi một đoạn đường, hắn quay đầu lại, chỉ thấy mưa to, chân núi dục ý thượng công, đại sư nội công khí thế hung hăng, phe mình, là binh lính bình thường không sợ chết, một tia sét sáng lên, chiếu sáng mặt đất lầy lội toàn máu loãng.

Tranh đấu quyền lợi, thường thường đều là thảm thiết như vậy!

Không đợi hắn cảm khái xong, một tiếng vang thật lớn từ trên núi truyền tới, ùng ùng, thật giống như có lôi điện đánh vào chùa, lẽ nào trong chùa đã xảy ra chuyện?

Nghĩ đến đây, Tử Hư vội vã tăng tốc chạy đi, rất nhanh, hắn thấy trong mưa to tầm tả, đỉnh núi vậy mà sáng lên hỏa quang, hơn nữa ánh sáng càng lúc càng lớn, lớn đến nước mưa đều tưới không tắt!

Bên trong khói đặc lửa cháy mạnh, đệ tử bên ngoài muốn xông vào nghĩ cách cứu viện, trên mặt đất là Văn Phong sinh tử chưa rõ, mà Vô Thanh đại sư che ngực, đỡ tường, khóe miệng không ngừng phun máu.

"Sư phụ! Chúng ta tới cứu người!" Đệ tử ở bên ngoài cấp thiết hô, Vô Thanh nghe thấy, cả người lại căng thẳng! Vì phòng ngừa bọn họ xông vào, hắn vội vã một chưởng đánh gãy gỗ ngang, chặn tất cả mọi người ở bên ngoài.

Trong ánh lửa, một người tiểu cô nương bạch y chậm rãi xoay người, thân hình của nàng lờ mờ, ôm đầu, vẻ mặt hết sức thống khổ, khuôn mặt đều vặn vẹo.

Các loại chân khí hỗn loạn chảy ngược trong cơ thể nàng, Dạ Mộc không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên bị đánh thức, ngực nàng phảng phất bị ngọn lửa thiêu đốt, để cho nàng thô bạo muốn giết người!

Vô Thanh đã bị Dạ Mộc đánh trúng một chưởng, chậm rãi lau sạch máu bên mép mình.

"Ngươi còn nhớ Mặc Lâm Uyên chứ?"

Quả nhiên ba chữ Mặc Lâm Uyên để tiểu cô nương có phản ứng, thấy nàng nhìn chòng chọc qua đây, Vô Thanh cười khổ một tiếng, chưa từng có một khắc nào trong đời, để hắn cảm giác mình tội lỗi như vậy.

Ngón tay hắn chỉ vào bên ngoài, "Hắn ở dưới chân núi chờ ngươi."

Hắn nói xong, chỉ nghe phịch một tiếng nổ, Dạ Mộc từ trong đống lửa mạnh mẽ xông ra ngoài, bị nàng va chạm, toàn bộ đại điện lung lay sắp đổ, nhưng cũng để tăng nhân gấp gáp muốn cứu người mở ra một lối đi.

Vô Thanh từ lỗ hỏng nàng chạy nhìn ra phía ngoài, đêm đen nhánh, lửa bên cạnh hắn còn đang thiêu đốt, mưa bên ngoài cũng không so được, thẳng đến Dạ Mộc mang theo sát khí biến mất, hắn mới phảng phất như bị rút khí lực, ngồi xuống.

Tối nay, nhất định là thây phơi khắp nơi.

Tử Hư đang đi trên đường đột nhiên cảm giác được có một cổ sát khí đập vào mặt! Hắn còn không thấy rõ là cái gì, theo bản năng sử dụng kiếm cản!

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng! Hắn bị đụng đến tê dại, kiếm trong tay bị gãy một đoạn, chưởng phong tự nhiên mà đến mang theo khí tức tử vong, nếu không phải hắn nhanh như chớp, thứ gãy kế tiếp, khẳng định là cổ của mình!

"Ai! !"

Đoàn người Tử Hư vội vã đề phòng, nhìn chung quanh! Thân ảnh lúc nãy vừa nhỏ vừa nhanh, rốt cuộc là vật gì?

Dạ Mộc ngồi xổm trên nhánh cây nhỏ như đũa gỗ lay động lên xuống, nàng cuộn lại thân thể, hai tay cầm lấy mũi chân của mình, sâu kín nhìn chằm chằm người phía dưới.

Thật là muốn, thật muốn giết hết!

Dạ Mộc thề, nàng chưa từng có sát niệm mạnh như vậy! Cái loại không đem đối phương xét nát, nội tâm liền thống khổ giống như bị kim đâm hỏa thiêu vậy, để cho nàng ném đi nửa đoạn lưỡi kiếm bị bể thành một khối tròn trong tay, lần nữa nhào xuống phía dưới!

Lưỡi dao rơi xuống đất thanh âm kèm theo tiếng mưa rơi để cả người Tử Hư chấn động! Một giây kế tiếp, một tay nhỏ bé trắng noản thật giống như quỷ trảo đòi mạng chộp tới hắn, Tử Hư mở to hai mắt nhìn, muốn tránh né, nhưng cái tay kia lại như bóng với hình, không ngừng phóng đại trong con ngươi hắn, hắn chết chắc rồi!

"Bệ Hạ —— "

Đột nhiên, rất xa, phía dưới truyền đến thanh âm kinh hô của rất nhiều người, thanh âm kia Tử Hư căn bản nghe không rõ, chỉ cảm thấy ầm ĩ, nhưng Dạ Mộc lại nghe rất rõ ràng.

"Mau! Bệ hạ bị thương, mau, hộ giá!"

Rõ ràng không biết "Bệ Hạ" trong miệng đối phương là ai, nhưng trong lòng Dạ Mộc lại không hiểu hiện ra cảm giác nôn nóng! Chỉ chốc lát, nàng bỏ qua con mồi trong tay, thân hình lóe lên lại biến mất.

Từ từ nhắm hai mắt, cơ hồ là đang đợi chết, mấy người Tử Hư đợi nửa ngày mới phát hiện mình tránh được một kiếp, vừa thở phào, Tử Hư lại đột nhiên quát to một tiếng, "Nguy rồi!"

Vật kia nhất định là nghe được động tĩnh phía dưới, mới buông tha bọn họ, nói như vậy, Bệ Hạ đang gặp nguy hiểm!

Bụng Mặc Lâm Uyên trúng một mũi tên.

Nếu không phải là có có kim ty nhuyễn giáp cản một chút, một mũi tên này có thể để hắn mất mạng tại chỗ.

Không nghĩ tới đối phương ngoại trừ có đại sư nội công ra, còn có một cao thủ bắn cung vô cùng tài giỏi tùy thời đánh lén, hắn ta chắc là dùng trọng tiễn, cho nên mới có thể bắn loại mũi tến khiến người khác không thể ngăn cản này.

Trong một tích tắc, người đánh lén thập phần đắc ý, thị lực của hắn ta vô cùng tốt, thấy có người mang Mặc Lâm Uyên muốn lên núi, hắn ta mỉm cười, nâng nội lực, lại một lần nữa lấp tiễn kéo cung, nhắm ngay cổ của Mặc Lâm Uyên!

Chỉ cần một kích này trúng, hắn ta chính là đại hồng nhân bên người Thái Hậu! Cũng sẽ không có người có thể vượt qua hắn nữa!

"Tốc —— "

Vốn ở trong mưa xối xả, thanh âm của mũi tên sẽ bị che giấu, nhưng bởi vì tên quá nhanh, một đường mang theo tiếng xé gió, thẳng tắp lướt tới chỗ Mặc Lâm Uyên!

Mặc Lâm Uyên ánh mắt vốn nửa khép đột nhiên mở ra, mặc dù hắn không thấy mũi tên, lại nghe được thanh âm kéo huyền cung, chỉ là hắn cũng không biết vị trí tên bắn từ đâu tới, nhưng đợi được hắn có thể thấy rõ hàn quang mũi tên lóe lên, cũng đã muộn!

Đó là một mũi tên góc thép vô cùng nặng, khi nó giết tới trước mắt, hắn rõ ràng có thể thấy được đường đi của nó, nhưng làm thế nào đều tránh không khỏi!

Lẽ nào, ngày hôm nay hắn đã định trước phải chết ở chỗ này sao?

Thời khắc chỉ mành treo chuông này, hết thảy chung quanh đều trở nên chậm lại! Vẻ mặt mọi người hoảng sợ nhìn mũi tên kia thậm chí còn có người đưa tay ra muốn ngăn, nhưng cuối cùng, tên kia trực tiếp xuyên thấu tấm chắn che ở trước mặt Mặc Lâm Uyên, cách cổ của hắn, chỉ còn lại có mấy tấc!

Bỗng nhiên! Mũi tên đến thiết bản đều có thể xuyên thấu, bị một cái tay nhỏ bé trắng thuần bắt được!

Đoàn người hỗn loạn lên, tầm nhìn của người bắn tên bị cản lại, thấy không rõ bản thân bắn trúng hay không, bất quá làm thần xạ thủ, hắn ta rất có lòng tin đối với độ chính xác của mình, Tiểu Hoàng Đế, chắc lại chết rồi!

"Dạ, Dạ Mộc?"

Mặc Lâm Uyên khiếp sợ nhìn tiểu nữ hài trước mắt, nàng tóc tai bù xù, mặc trung y xuất hiện, tay nhỏ bé nắm bắt mũi tên, dùng lực một chút, mũi tên liền gãy, Mặc Lâm Uyên vội vàng cầm lấy tay nàng kiểm tra, lại thấy lòng bàn tay nàng đầy thịt của nàng, một chút vết tích cũng không có.

Mùi máu tươi để Dạ Mộc nhíu mày, nhất là mùi máu tươi từ trên người Mặc Lâm Uyên bay đến, nàng nhìn chằm chằm vết thương còn đang chảy máu Mặc Lâm Uyên, ánh máu càng trở nên vặn vẹo, trong con ngươi tựa hồ còn có tơ máu lan tràn.

Có người làm tổn thương Mặc Lâm Uyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro