Chương 72: Vết máu lau không sạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ Mộc?" Mặc Lâm Uyên chịu đựng đau đớn, từ cái giá đơn giản ngồi xuống nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi rốt cục tỉnh rồi! Ngươi làm sao vậy?"

Rõ ràng là cùng một người, vì sao Dạ Mộc lúc này cho người cảm giác như phát lạnh?

Dạ Mộc rút tay ra khỏi tay hắn, đầu ngón tay dính chút máu của hắn, chần chờ chỉ chốc lát, đặt ở trong miệng bản thân.

Mùi máu tươi, không có tanh theo như đã nghĩ, trái lại có chút ngọt, cái loại ngọt này không hiểu sao hành hạ cơn khát máu bị nàng luôn đè ép, sau đó càng thêm mãnh liệt phản công nàng!

"Là bọn hắn đả thương ngươi?"

Đã quá lâu không nói chuyện, thanh âm của Dạ Mộc nghe có chút đứt đoạn, khàn vô cùng, hơn nữa rất máy móc, cũng lộ ra vẻ quỷ dị dày đặc.

Người chung quanh rốt cuộc cũng phản ứng kịp, có người vội vã căm giận nói rằng, "Chính là bọn họ! Bọn họ muốn giết Bệ Hạ, nhưng là Bệ Hạ lo lắng cho ngươi, nhất định phải tìm được ngươi mới bằng lòng đi "

Lời hắn còn chưa nói hết, đã bị Mặc Lâm Uyên đánh gãy, hắn nửa nằm trên cái giá cau mày nhìn về phía Dạ Mộc, cái loại cảm giác không ổn càng ngày càng mãnh liệt trong lòng.

"Ta không sao..." chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, thì không sao cả.

Động tác của Dạ Mộc cứng nhắc vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

"Không sao cả."

Thanh âm của nàng càng thêm khàn khàn, trong tiếng mưa rơi, hầu như nhỏ không thể nghe thấy.

"Giết người, để ta."

Nói xong, cả người nàng biến mất! Đúng, biến mất! Khi thân thể nhanh tới cực hạn, người chung quanh đều có loại cảm giác sai lệch nghĩ rằng nàng là tự nhiên biến mất.

Ngay sau đó, từ xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết để người khác sởn tóc gáy!

Có ác ma thức tỉnh, nàng, đại khai sát giới rồi!

Bọn vốn là thích khách có tám phần nắm chắc cho việc giết Hoàng Đế, lúc Dạ Mộc xông tới, căn bản không thèm để nàng vào mắt. Đây là búp bê sữa từ nơi nào tới, là đi nộp mạng sao?

Thế nhưng rất nhanh, bọn họ liền biết mình có bao nhiêu sai lầm.

Bên người Hoàng Đế vốn chỉ có hai mươi mấy đại sư nội công bảo hộ, còn dư lại đều là binh lính bình thường, quá trình bọn họ truy sát Hoàng Đế, thật giống như một hồi tàn sát đơn phương, bất quá từ khi Dạ Mộc xuất hiện, đây hết thảy đều thay đổi, vẫn là đơn phương tàn sát, nhưng người bị tàn sát, biến thành bọn họ.

Tiếng giết khắp bầu trời, các đại sư trước tâm cao khí ngạo đều tự cảm thấy thắng lợi trước mắt, nhưng từ khi lĩnh giáo sự đáng sợ của Dạ Mộc xong, bọn họ không thể không vây thành một đoàn, hơi tàn bảo mệnh!

Nhưng cho dù là vây thành một đoàn, bọn họ vẫn không thể nào chạy trốn số phận bị tàn sát, thân ảnh màu trắng nho nhỏ kia, giết nhanh đến mức thây ngã khắp nơi trên đất! Bạch y bị máu dần dần nhuộm thành màu đỏ, giết đến cuối cùng, mặc kệ đến gần nàng là địch nhân hay là người của mình, đều tàn sát tuyệt không khác biệt!

Mỗi khi thể lực cầm cự không nổi, nàng sẽ rút cạn nội lực của mấy người, thế cho nên sau một hồi sau đại chiến thảm thiết, nàng có thể tựa như ma quỷ ăn no, hai gò má hồng nhuận đứng ở trên một đống thi thể.

Toàn diệt! !

Các sĩ binh đã sớm tách ra xa xa thấy một màn như vậy, mặc dù một đêm không ngủ, tinh thần của bọn họ như trước căng thẳng cao độ, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy!

Một người, một tiểu nữ hài, lại trong một canh giờ tàn sát hết bốn năm trăm kẻ địch! Hơn nữa những người đó đều không phải là người bình thường, là cao thủ nội công chân chính!

Đánh tới cuối cùng, kỳ thực những người đó đều đã không có dũng khí tái chiến nữa, đều muốn chạy trốn, nhưng mặc kệ bọn họ chạy nhanh bao nhiêu, Dạ Mộc đều có thể đuổi theo, nàng tựa như có phân thân thuật, ngăn chặn tất cả người muốn chạy, sau khi giết chết đem thi thể ác ý chất đống vào một chỗ, hình thành núi chất đầy thây người!

Đây là người sao? ! Tất cả mọi người đang hỏi bản thân như vậy.

Trong lòng Mặc Lâm Uyên chấn động không thể ít hơn người khác, hắn biết trước khi chết, Dạ Lệ đem công lực của mình, còn có công lực hắn hút được truyền cho Dạ Mộc, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, Dạ Mộc sẽ mạnh như vậy! Lấy lực một người, giết hết toàn bộ cao thủ của tam đại gia tộc Mặc Quốc, đồng thời lông tóc không tổn hao gì!

"Dạ Mộc?" Mặc Lâm Uyên ở tại chỗ chỉnh lại vết thương, từ trên giá bước xuống, muốn đi đến chỗ nàng.

"Bệ Hạ, đừng đi!"Tử Hư đã chạy về cấp thiết kéo Mặc Lâm Uyên lại, "Trước Dạ tiểu thư còn công kích ta, nàng hiện tại rõ ràng không có lý trí, ngài qua đó quá nguy hiểm!"

Những người khác cũng đều nghĩ thế, bọn họ ngăn Mặc Lâm Uyên, không cho hắn qua đó, đề phòng nhìn chằm chằm phía xa.

Lúc này chân trời đã chuyển sang màu trắng, mưa cũng đã ngừng, thế nhưng máu tưới xuống đất, dù là bị mưa to cọ rửa một đêm, chóp mũi cũng là mùi máu tươi tản không đi, Dạ Mộc đứng ở trên đống thi thể, dùng y phục bị máu nhuộm của mình, lau đi máu trên ngón tay.

Hành động này nhìn như bình tĩnh cũng rất bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác dưới phụ trợ của đống thi thể chết không nhắm mắt dưới chân kia, lại nơi nơi đều lộ ra quỷ dị.

"Không sao cả" Sắc mặt của Mặc Lâm Uyên nghiêm trọng, nhẹ giọng nói, "Nàng sẽ không tổn thương Trẫm."

Mặc Lâm Uyên còn nhớ rõ trước đó Dạ Mộc nói với hắn, rõ ràng, nàng vẫn còn có chút lý trí, chí ít, nàng nhận ra hắn.

"Bệ Hạ!" Mọi người thấy Mặc Lâm Uyên kiên trì, đều ngăn ở trước mặt hắn không để hắn qua đó.

Thanh âm bên này kinh động Dạ Mộc ở xa xa, nàng đột nhiên như con thú nhỏ cảnh giác nhìn qua, cách quá xa, tất cả mọi người thấy không rõ nét mặt của nàng, lại có thể cảm giác được ánh mắt thật sự của nàng, trong nháy mắt, bọn họ trở nên khẩn trương hơn!

"Không sao cả" Thanh âm của Mặc Lâm Uyên ép tới cực thấp, tựa hồ sợ quấy nhiễu đến cái gì đó, mắt phượng sâu thẳm chớp một cái, nhìn chằm chằm về hướng Dạ Mộc, lẳng lặng phân phó nói.

"Các ngươi đều ở lại đây, một mình Trẫm qua đó."

Nói xong, Mặc Lâm Uyên không để ý ánh mắt không đồng ý của mọi người, đi tới chỗ Dạ Mộc.

Leo lên núi thi thể sẽ là loại trải nghiệm gì?

Mặc Lâm Uyên cảm giác tay chân mình lạnh lẽo, chỗ bị thương tựa hồ đau hơn trước.

Chân đạp trên thi thể xúc cảm cũng không đẹp chút, hắn thông tuệ hơn nữa, cũng chỉ có hơn mười tuổi, đối mặt với cảnh tượng đáng sợ trước mắt, đáy lòng sinh ra khẩn trương đã lâu.

Mà Dạ Mộc cúi đầu nhìn hắn, chỉ động tác chà lau ngón tay mình bất giác chậm lại, nhưng ánh mắt nhìn hắn, cứ như đang nhìn người chết vậy.

Yết hầu của Mặc Lâm Uyên lăn một cái, từng bước đến gần nàng, mỗi một bước, đều phảng phất như đi trên mũi đao.

Rốt cuộc, hắn đi tới trước mặt Dạ Mộc, mà Dạ Mộc, cũng ngừng động tác lau tay của mình.

Không đợi Mặc Lâm Uyên mở miệng, Dạ Mộc vậy mà lại nói chuyện trước, nàng đưa tay càng lau càng bẩn của mình đến trước mặt hắn.

"Thật là nhiều máu, lau không sạch."

Rõ ràng là lời nói bình điều không gợn sóng, nhưng là từ trong động tác có chút gấp gáp của nàng, Mặc Lâm Uyên chính là cảm thấy nàng rên rĩ từ chỗ sâu dưới đáy lòng, nếu như nàng thanh tỉnh, nàng nhất định không muốn giết nhiều người như vậy.

Nghĩ đến đây, Mặc Lâm Uyên dùng vạt áo vẫn còn ướt nhẹp của mình, lau tay cho nàng.

Vết máu từng chút được lau khô, hắn cảm giác cảm xúc của Dạ Mộc đã được bình phục rất nhiều.

"Ngươi xem, đây không phải là lau sạch rồi sao?"

Mặc Lâm Uyên để cho nàng xem tay của mình, Dạ Mộc lật tới lật lui nhìn, lại thấy Mặc Lâm Uyên thật dài một hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Mộc Nhi, ta bế ngươi xuống phía dưới có được hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro