Chương 73: Không ai còn sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc nhìn hắn, gật đầu, Mặc Lâm Uyên khom lưng, cẩn thận bế nữ hài từ đống xác xuống, nhưng hắn vừa động, liền phát hiện không thích hợp, máu trên người Dạ Mộc, tựa hồ không hoàn toàn là của người khác, dịch thể mới mẻ ấm áp trong tay nói cho hắn biết, bản thân của nàng đang chảy máu!

"Ngươi làm sao vậy? !"

Mặc Lâm Uyên nhất thời khẩn trương, sau đó chỉ thấy Dạ Mộc lắc đầu, có chút hư nhược nói.

"Không có việc gì, vì khống chế nội lực bạo động trong cơ thể, ta tự đoạn kinh mạch, tuy rằng nội thương nghiêm trọng, nhưng, không có nguy hiểm tánh mạng."

Mặc Lâm Uyên vừa đoán liền biết nàng là vì ngăn cản bản thân không làm tổn hại đến bọn họ, mới lựa chọn làm như vậy, nàng, vẫn là giống như trước đây, ngốc nghếch đến làm cho ngước khác đau lòng.

Cũng không chờ hắn nói cái gì, Dạ Mộc cũng đã ngất xỉu.

Mặc Lâm Uyên lòng nóng như lửa đốt, vội vã đưa Dạ Mộc hồi cung, mà trên mặt đất đầy đất thi thể, cũng không người để ý tới.

Trên đường hồi cung, có người hỏi Mặc Lâm Uyên chuyện thi thể, Mặc Lâm Uyên nghe vậy vẻ mặt có chút âm ngoan nói, "Không cần phải xen vào, dù sao, tự nhiên sẽ có người đi nhặt xác."

Mà Thái Hoàng Thái Hậu đang ở trong cung đợi tin vui, sau một đêm ngủ ngon, lại nghe được một tin tức để cho bà ta sụp đổ.

"Ngươi nói cái gì? !"

Bà ta chân trần chạy xuống giường, nắm y phục đối phương, giọng the thé nói, "Ngươi nói nghiệp chướng kia đã trở về? Điều này sao có thể? !"

Bà ta vì phòng ngừa sai sót, không chỉ có vận dụng vương bài mạnh nhất của mình, lại còn dựa thế mấy đại gia tộc khác, mới hợp thành đội ngũ sát thủ năm trăm người, nhưng vậy mà Mặc Lâm Uyên lại còn có thể trở về, chẳng lẽ là hắn thân bất tử sao?

Người bị Thái Hoàng Thái Hậu bắt được sắc mặt tái nhợt, cả người run run, Triệu Vân Cầm thấy hắn nửa ngày đều nói không nên một chữ, liền nóng ruột đẩy hắn ra, lớn tiếng nói!

"Viên Vĩ đâu? Gọi hắn qua đây gặp ta!"

Không đạo lý Hoàng Đế đều trở về, thị vệ thống lĩnh bà ta phát đi còn chưa về.

Thân thể người ngã trên mặt đất run lên rồi lại quỳ ngay ngắn, nghe vậy lắp ba lắp bắp nói, "Viên Thiếu Úy hắn, hắn ở bên ngoài "

Thái Hoàng Thái Hậu quá mức gấp gáp, hung hăng trừng hắn một mắt, không đợi hắn nói xong đã chạy đi ngoại điện, bà ta đoán rằng, nhất định là Viên Vĩ vì nhiệm vụ thất bại, cho nên mới không dám đi vào gặp bà ta, thực sự là phế vật!

Kết quả chờ bà ta ra ngoài mới phát hiện, đầy đất toàn thi thể, tròn mười ba cổ thi thể! Bà ta kinh sợ nhận ra từng người một, sau đó sợ hãi phát hiện, người trên mặt đất, lại chính là mười ba vị đội trưởng của mười ba tiểu đội bà ta phái đi!

Mặt của thi thể đều bị rửa sạch, nhưng từ thi thể huyết nhục mơ hồ không khó nhìn ra trước khi chết bọn họ bị cái gì, đặc biệt bọn họ không ít người đều là chết không nhắm mắt, một đôi mắt dữ tợn, mặc dù là đã chết còn có thể nhìn ra sợ hãi và khiếp sợ lúc bọn họ còn sống! Sau đó vĩnh viễn dừng loại tại biểu cảm ở đó.

Không hiểu nổi, Thái Hoàng Thái Hậu chỉ cảm thấy một cổ hàn khí trực tiếp từ lòng bàn chân cấp tốc dâng lên, để cho cả người bà ta đều cứng lại rồi! Rõ ràng tháng năm trời nóng, nhưng bà ta thật giống như đặt mình trong trời đông giá rét.

"Đây là có chuyện gì?" Nửa ngày Triệu Vân Cầm mới sắc mặt trắng bệch hỏi, "Những người khác phái đi đâu? Tìm một người qua đây hỏi chuyện!"

Dù là nhiệm vụ thất bại, bày thi thể đầy đất cho bà ta nhìn là có ý gì?

Nhưng bà ta không nghĩ tới, chỉ vì một câu nói của bà ta, mà làm mấy tâm phúc ở đây đều quỳ xuống.

"Không còn nữa." Có người nói giọng khàn khàn, thanh âm cực thấp.

"Cái gì không còn nữa? Ngươi nói cho rõ!" Triệu Vân Cầm mạnh mẽ nhìn người kia, trong lòng càng bất an.

Người nọ bị sợ đến mức phát khóc, mang theo nức nỡ nói, "Hai trăm ba mươi bảy người được phái đi không còn ai sống, toàn bộ đều, đều chết hết! !"

Một khắc kia, Triệu Vân Cầm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa té xỉu!

Nhưng là bà ta tốt xấu không quên một chuyện trọng yếu!

"Người của Văn Thừa Tướng bọn họ đâu?" Khuôn mặt của bà ta trở nên vặn vẹo, "Có phải là bọn hắn lâm trận phản chiến hay không!" Cho nên người của bà ta mới toàn quân bị diệt?

"Không, không phải." Người đáp lời nghĩ đến hiện trường luyện ngục lúc nãy thấy, rốt cục hỏng mất khóc lớn lên, "Không chỉ có người của chúng ta, tử sĩ Văn Thừa Tướng bọn họ cho mượn, cũng một người đều không có về, toàn bộ chết hết! Huhu năm trăm người toàn quân bị diệt!"

Rốt cục, Thái Hoàng Thái Hậu không chịu nổi sự đả kích này, trước mắt tối sầm, ngã quỵ, cũng may còn có người đỡ được, không thôi bà ta đã trực tiếp từ trên bậc thang lăn xuống rồi! Nghĩ đến bồi dưỡng một đại sư nội công không dễ dàng, cả người Triệu Vân Cầm run run, lòng như đao cắt bà ta càng không biết phải làm sao ăn nói với thế gia, bà ta nắm thật chặt cánh tay của người đang đỡ bà, mang theo mong đợi sau cùng hỏi: "Mặc Lâm Uyên đâu? Hắn thế nào?"

Bà ta hy sinh nhiều như vậy, Mặc Lâm Uyên dù là không chết cũng phải còn nửa cái mạng đi?

Lúc này bà ta căn bản không biết những người đó là bị một người tàn sát, chỉ quan tâm đầu sỏ gây nên chuyện này thế nào!

Tâm phúc của bà ta một mặt thương xót nói, "Bệ Hạ hắn là bị thương, thế nhưng có bảo giáp bảo hộ, chỉ bị thương bên ngoài."

Kết quả hắn còn chưa nói hết, Thái Hoàng Thái Hậu liền hai mắt lật ngước, ngất xỉu, nhất thời, toàn bộ cung điện loạn lên, nhưng mà hiện tại tất cả Thái Y đều đang ở chỗ Mặc Lâm Uyên, Thái Hoàng Thái Hậu té xỉu, nhưng là không một người qua kiểm tra.

"Sao rồi?" Mặc Lâm Uyên vội vàng hỏi Thái Y.

Người cả phòng bắt mạch cho Dạ Mộc, cuối cùng cho ra một cái kết luận, "Vị tiểu thư này là bị chấn đoạn kinh mạch, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, sau này sẽ hồi phục lại, chỉ là trước khi hồi phục, không thể sử dụng nội lực, nếu không sẽ là thương càng thêm thương, vậy tình huống đó liền nghiêm trọng."

Mặc Lâm Uyên biết Dạ Mộc cũng không phải lại ngủ không tỉnh, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Thái Y cũng chỉ có thể xem bước này, về phần Dạ Mộc trước đó vì sao tính tình đại biến, rất có thể liên quan đến chuyện Dạ Lệ truyền công lực cho nàng, cái này, vẫn là chờ nàng tỉnh lại mới hỏi nàng đi.

Nghỉ ngơi vài ngày sau, Dạ Mộc rốt cuộc tỉnh lại, nàng là bị đánh thức, trong mộng thanh âm kêu rên khắp nơi trên đất không ngừng vang ở bên tai, nàng tựa như một đại ma đầu, tùy ý làm hại tính mệnh của những người đó.

Kỳ thực Dạ Mộc cũng không muốn giết mọi người, nàng chỉ là không khống chế được bản thân, sau này, còn dư lại những người đó muốn chạy chạy trốn, nàng vốn nghĩ thả bọn họ chạy.

Nhưng khi đó, những người đó tứ tán chạy trối chết, ở trong mắt nàng, trong thế giới xám trắng, bọn họ tựa như từng điểm đỏ một toát ra! Nàng không khống chế được đuổi theo, sau đó đối phương phản kích, nàng đương nhiên là đem người giết đi.

Giết rồi mới không có nguy hiểm, nàng phảng phất còn sợ người chết chạy mất, liền xếp chồng bọn họ lên một chỗ, thấy bọn họ đều không chạy, trong lòng nàng mới cảm thấy thỏa mãn.

Loại bệnh này quá tàn nhẫn sau khi để cho nàng giết sạch người trước mắt, ánh mắt vừa nhìn về phía binh sĩ yếu ớt, Mặc Lâm Uyên cũng ở trong đó.

Nàng rất muốn sát hại tất cả bọn họ, nhưng nàng dù sao cũng không phải tiểu hài tử bảy tuổi thực sự, lý trí của nàng vẫn chưa có hoàn toàn bị mất, vì khống chế cái loại dục vọng cuồn cuộn không ngừng giết người này, nàng chỉ có thể tự đoạn kinh mạch, dùng đau nhức để cho mình thanh tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro